Fate/Zero (Viet):Act 15/ Part 3

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

-16:05:37[edit]

Nắng nóng gay gắt, thời tiết trái mùa chẳng liên quan gì đến Kotomine Kirei. Bầu không khí ẩm ướt lạnh giá khiến nơi đây trở nên ảm đạm như bị chậm lại so với guồng quay của thế giới bên ngoài. Hiện tại anh đang ở một nơi rất kín đáo và thuận tiện, anh chỉ cần đợi đến lúc trời tối mới bắt đầu hành động.

Nơi trú ẩn tạm thời của Kotomine Kirei sau khi rời khỏi nhà thờ Fuyuki lại chính là đường hầm được sơn phủ bởi máu khô, vốn là hang ổ của Uryū Ryunosuke và Servant Caster lúc trước – cống thoát nước trong hệ thống đường ống xả nước thải của cả thành phố Fuyuki. Hơn nữa, đây cũng là nơi mà Assassins của anh đã bị vũ nhục. Mỉa mai thay, chính vì để bụng chuyện đó đã nên anh mới chọn nơi này.

Điều đáng tin về nơi đây chính là vì Caster, kẻ trở thành mục tiêu của tất cả các Master theo lệnh của Risei mà vẫn sống nhăn ở đây sau cuộc hỗn chiến tại khu rừng Einsbern. Rider và Master của hắn là phe duy nhất tìm ra, nhưng khi đến đây rồi thì bọn họ cũng chẳng còn quan tâm đến xưởng phép của Caster nữa.

Sau khi kiểm tra an toàn xung quanh, Kirei bắt đầu xem xét tình hình chiến sự.

Đầu tiên là loại bỏ Tōsaka Tokiomi, bắt tay với Matō Kariya, giam giữ Vật chứa Chén Thánh, và anh còn khiến cho Saber và Rider ở thế bị động vì không ai biết được anh đang ở nơi nào – Tất cả đều thành công chỉ trong một ngày ngay sau khi anh quyết định quay lại Heaven’s Feel. May mắn chẳng thể cầu mong, vạn vật không thể hoàn hảo. Ngay chính Kirei cũng ngạc nhiên rằng tự anh có thể nhanh chóng thay đổi thế hạ phong của mình.

Kirei đoạt lấy những lợi thế mà Tōsaka Tokiomi có từ đầu cuộc chiến. Archer khi ở trạng thái sinh thể thì có thể xem như là Servant mạnh nhất Heaven’s Feel này, giờ y đã thuộc về Kirei. Berserker là khắc tinh đối với Archer, hiện tại cũng thành con rối của Kirei chung với Master của hắn. Chẳng còn mối đe dọa nào đối với Kotomine Kirei này nữa.

Chẳng cần quan tâm giữa Saber và Rider ai sẽ thắng. Đằng nào thì kẻ thắng cũng bị hạ bởi Noble Phantasm cực mạnh của Archer. Nếu chẳng may Vua Hiệp Sĩ và Vua Chinh Phạt sống sót hay thậm chí còn hợp tác với nhau chống lại anh, thì vẫn còn có Berserker thiện chiến chặn chúng lại. Tuy Matō Kariya hầu như tàn tạ sau chuyện xảy ra với Aoi, Berserker vẫn sẽ tự động tấn công Saber mà không cần Master ra lệnh.

Kirei cho rằng tốt hơn hết là nên chuẩn bị vài ba kế sách phòng khi trận đấu với Rider không được suông sẻ, nhưng Archer lại gạt đi. Trận đấu ấy không phải của Kirei, mà là của Vua Anh Hùng. Kirei thấy cần tôn trọng chiến ý của y. Đây có lẽ là khác biệt lớn nhất giữa Kirei và những pháp sư coi Servant như công cụ. Anh không muốn sử dụng Phong Ấn Mệnh Lệnh lên Archer. Nếu ép buộc một người cực kỳ kiêu ngạo đi ngược ý muốn của y thì chỉ phản tác dụng mà thôi. Tốt hơn là không nên coi Servant như con cờ mà phải tùy cơ ứng biến tác động y. Ví như thời tiết hay hướng gió, thủy thủ không thể điều khiển được gió nhưng có thể đèo lái cánh buồm theo hướng có lợi. Đó là điều anh nghĩ.

Archer đã ra ngoài đi dạo, cậu ta không thích nhốt mình trong cái hầm ngầm bí bức này. Kirei biết Archer sẽ lập tức trở về khi cần nên anh không lấy làm phiền lòng. Dù gì anh cũng không coi Vua của Anh Hùng như một familiar, mà là kẻ đồng phạm cùng chung lợi ích.

Lại nói, Kirei thấy có nhiều phương pháp sử dụng bộ Phong Ấn Mệnh Lệnh của Risei tốt hơn là công dụng chính của chúng. Dù không có Gia Huy Phép Thuật, anh vẫn có khả năng sử dụng phép thuật với sức mạnh tương đương. Thậm chí anh còn có thể đánh bại cả pháp sư thực thụ.

Trận chiến cuối cùng giữa các Servant vào tối nay sẽ quyết định kết quả cuối cùng của Cuộc Chiến Chén Thánh. Kirei chỉ cần làm người đứng ngoài ngoài chờ thời cơ đến. Mối bận tâm lớn của anh chính là cuộc đấu trí giữa các Master hơn là cuộc đọ sức của các Servant – đối thủ mạnh nhất của anh sẽ xuất ở đó.

Emiya Kiritsugu. Hắn là kẻ duy nhất có khả năng đối chọi với Kirei.

Kirei luôn mong mỏi được đấu với Kiritsugu. Nhưng vì hắn là một sát thủ cẩn trọng, nên mong muốn của anh tưởng chừng nhưng không bao giờ thành. Anh cần phải nắm bắt tình hình và giữ vững lợi thế của mình khi cái viễn cảnh giáp mặt Emiya Kiritsugu thực sự đến. Nếu Kiritsugu nắm thế thượng phong thì Kirei sẽ tiêu ma trước khi nhìn thấy gương mặt của địch thủ. Nếu mà như thế thì hỏng rồi.

Emiya Kiritsugu không biết gì về cống thoát nước này, anh tin chắc là vậy. Nếu không thì Uryū Ryūnosuke đã bị giết trước khi có vụ thủy quái xuất hiện. Tên đó lẽ ra không bị Kiritsugu ám toán nếu gã chịu ở lì trong này. Nhưng nhờ thế mà Kirei yên trí để cho đối thủ phải sốt vó chạy vòng vòng tìm kiếm khắp nơi. Đồng thời anh còn được chủ động quyết định địa điểm chiến đấu.

Kiritsugu hành động theo tư duy. Kirei sẽ đi trước hắn, khiến cho suy luận của hắn phản lại hắn, đánh lạc hướng hắn cho đến khi hắn bắt buộc phải lộ diện trước Kirei – như vậy sẽ đạt mục đích. Bây giờ chỉ còn chờ đêm xuống.

Kirei nhìn sang góc tối nơi vừa vọng ra tiếng rên rỉ đau đớn. Homunculus của nhà Einsbern bị Berserker bắt cóc được đưa về đây. Cô ta được đặt nằm giữa Vòng Tròn Pháp Thuật thô sơ để có thể hấp thụ prana xung quanh. Dù ở đây không phải là nơi giao mạch nhưng vẫn còn lượng prana tích tụ lúc Caster tế người và tiêu hóa linh hồn của họ. Việc cung cấp prana cho cô ta không phải để cô dễ chịu hơn mà là để cô duy trì thể trạng của mình. Tất nhiên cách đơn giản hơn là mổ bụng cô ta rồi lấy “Vật Chứa Chén Thánh” ra. Nhưng Kirei muốn được nói chuyện với cô ta. Vậy nên anh mới bỏ công sức là chuyện phiền phức này.

“Này con đàn bà kia, mi nghe thấy ta nói không?”

“…”

Homunculus mở mắt, thở phều phào. Mắt cô ta trông thất thần, chắc là thị lực đã bị giảm sút nhiều, nhưng cô ta vẫn nhận ra giọng nói của kẻ địch.

“Kotomine… Kirei. Đúng như tôi nghĩ, ngươi chính là…”

“Người chiến thắng Heaven’s Feel coi như đã được định đoạt. Có thể ta sẽ là người hoàn thành ý nguyện muôn đời của nhà Einsbern bọn mi.” - Thực ra anh chưa đủ tự tin để tuyên bố chiến thắng tuyệt đối, kết luận như thế đúng là có hơi chủ quan - “Hình như mi vẫn còn muốn phản khán bất hợp tác. Ta khiến mi không vừa lòng sao?”

“Đương nhiên… Chỉ có một người duy nhất mà ta tin tưởng giao Chén Thánh cho … và người đó không đời nào là ngươi, tên đồ tể.” - Cô nói một cách khó nhọc, nhưng sự kiên cường và thù hận trong lời nói vẫn khiến Kirei hải nhíu mày.

“Ta không hiểu. Mi chẳng qua chỉ là con búp bê vận chuyển Chén Thánh. Mi chỉ nên quan làm sao hoàn thành nghi lễ hơn là chuyện ai thắng ai thua. Tại sao mi còn muốn nhúng mũi vào chuyện của các Master trong tình trạng thế này?”

“Phải, làm sao ngươi hiểu được?... Ngươi là loại người không biết ước gì trước Chén Thánh mà.”

Lời nhạo báng thậm tệ này khiến Kirei càng thêm bối rối – mụ đàn bà này có đúng là homunculus không? Tại sao một homunculus không có linh hồn mà lại thể hiện được cảm xúc như vậy?

“Kotomine Kirei… ngươi là kẻ sáo rỗng không hiểu nổi ý nghĩa của cuộc chiến này. ngươi sẽ không thể nào thắng được anh ấy… Để rồi xem; hiệp sĩ của ta, phu quân của ta chắc chắn sẽ tiêu diệt ngươi…”

“… sao mi biết được chuyện của ta?” – Kirei băn khoăn về những gì cô ấy nói. Làm sao mà homunculus này nhìn thấu tâm can anh nhanh đến vậy? Tokiomi không thể làm được thế, cả cha anh hay vợ anh cũng thế.

“Ha, sợ chưa? Được, tôi nói cho mà biết… Emiya Kiritsugu đã nhìn thấu ngươi. Anh ấy đã cảnh giác ngươi và không ngần ngại mà xem ngươi như kẻ địch mạnh nhất … Kiritsugu sẽ hạ ngươi bẵng phương pháp tàn nhẫn và bất nhân hơn bất kỳ ai. Để rồi xem…”

Thì ra là vậy – Kirei gật đầu thỏa mãn. Nếu là hắn – nếu là kẻ hiểu được lý do tồn tại của Kirei – thì hắn chắc chắn là cùng kiểu người như Kirei.

Emiya Kiritsugu không làm anh thất vọng. Cả hai chưa từng gặp mặt nhưng hắn luôn được Kotomine Kirei này đánh giá cao.

“Cám ơn mi. Quả là cầu được ước thấy. Người tên Emiya Kiritsugu thực sự giống như những gì ta tưởng tượng.”

Tuy nhiên, một tràn cười nhạo đáp lại Kirei.

“… Ngươi thật ngu muội. Ngươi nói là ngươi hiểu Emiya Kiritsugu? … Hừm, vớ vẩn thật. Ngươi thậm chí chẳng bằng ngón chân của anh ấy.”

“– Mi nói cái gì?”

Anh cảm giác như toàn thân rụng rời. Lời nói ấy đánh khiến anh động tâm.

“Thật sự… Emiya Kiritsugu nhìn thấu ngươi nhưng ngươi thì không bao giờ nhìn thấu anh ấy… Kotomine Kirei, tâm hồn ngươi không có những gì mà anh ấy có.”

Kirei chộp lấy cổ họng cô ta trước khi nhưng lời nhạo báng kịp thoát ra. Sự giận dữ và chao đảo cuộn lên trong tim Kirei lúc này không như cảm giác của anh khi ở khu rừng Einsbern cho dù trận huyết chiến đó có lặp lại.

“… Ta thừa nhận. Đúng, ta là kẻ sáo rỗng. Ta không có cảm xúc.” – Giọng anh có vẻ đã bình tĩnh lại, hoặc cũng có chút kích động ở mấy tiếng cuối.

“Nhưng khác biệt giữa Kiritsugu và ta là gì? Ta và người đó, ai là kẻ chỉ biết đâm đầu vào chiến tranh vô nghĩa – ai là người không có gì ngoài những chuỗi ngày giết chóc?! Hắn đã vứt bỏ những cảm xúc bình thường và hắn chẳng còn lại gì. Hắn là gì chứ, nếu không phải là một linh hồn lạc lối!?!” - Kirei quát vào mặt cô với tuyệt vọng và khản đục. Câu hỏi của anh bật ra như tiếng gào thét giận dữ của vong linh khốn khổ không tìm được lời giải đáp sau khi đã tổn hao nhiều tâm trí.

“Homunculus, hãy trả lời ta. Tại sao Emiya Kiritsugu cần đến Chén Thánh? Điều ước của hắn trước vật ước nguyện toàn năng ấy là gì!?!”

Kirei nới lỏng bàn tay đang bóp cổ homunculus để cô ta có thể lấy lại hơi sức mà trả lời. đó cũng là để ngầm cảnh cáo cô, nếu anh không nhận được lời đáp án rõ ràng thì anh sẽ cho cô ngưng thở vĩnh viễn.

Tuy nhiên, người đàn bà này không hề có dấu hiệu sợ hãi. Cũng quỳ đối diện với Kirei, cô yếu ớt lấy lại hơi thở trông thật đáng thương. nhưng ánh mắt cô nhìn Kirei đầy chế giễu và cao ngạo như đang nắm phần thắng. Có vẻ chỉ có Kirei là kẻ phải hạ mình.

“Được thôi, tôi nói – điều ước duy nhất của Emiya Kiritsugu chính là cứu lấy nhân loại, là chấm dứt tất cả chiến tranh và đổ máu, đem lại hòa bình mãi mãi cho thế gian này.”

Kirei lại thấy nó giống như một trò đùa vô nghĩa.Vài giây sau, anh cười sặc.

“– Cái quái gì thế?”

“Ngươi không thể hiểu được đâu. Đó là khác biệt giữa ngươi và anh ấy. Ngươi không có niềm tin nhưng anh ấy lại có.”

Người đàn bà này đang nói về Emiya Kiritsugu? Kirei ngờ vực. Emiya Kiritsugu đã đeo lớp mặt nạ gì khi gặp cô ta?

“… này, mi có quan hệ gì với Emiya Kiritsugu?”

“Tôi là người vợ đã sinh cho anh ấy một đứa con. Anh ấy mở lòng san sẻ với tôi những ưu phiền suốt chín năm qua… không như ngươi, ngươi thậm chí còn chưa được gặp anh ấy.”

Chín năm. Lẽ nào hắn sống trong giả dối suốt thời gian dài như vậy? Kirei thắc mắc, bản năng của anh cho thấy chuyện này thật không tưởng. Điều gì khiến người đàn bà này toàn tâm toàn ý với Emiya Kiritsugu. Thật khó tin rằng cá tính mạnh mẽ của cô ta hình thành bởi lời dối trá vô nghĩa. Người đàn bà này dù gì đi nữa thì cũng chỉ là một homunculus thuần túy mà thôi.

Cơn giận dữ của Kirei tan biến dần dần, anh thở dài buồn chán rồi ngồi vào cái ghế bên cạnh.

“Irisviel von Einsbern, cô luôn làm một người vợ tốt trong chín năm đó ư? Có đúng là cô đã giành được trái tim của Emiya Kiritsugu không?”

“… Sao ngươi lại quan tâm điều đó?”

“Ta không hiểu chuyện gì giữa hai người. Cô khiến Emiya Kiritsugu trở thành một người chồng và tin rằng hai người là một đôi. Nhưng nếu Emiya Kiritsugu cũng là người truy cầu Chén Thánh thì đáng lẽ cô chỉ là công cụ để hắn đạt được điều ước. Không lý nào hắn lại dành thứ tình cảm thừa thãi ấy cho cô.”

“… Ta không tha cho ngươi nếu ngươi dám cười chê anh ấy.”

Những lời mạnh mẽ để bảo vệ cho điều bất khả xâm phạm đối với người đó.

“… Tôi không có cha mẹ, và cũng không được sinh ra nhờ tình thương. Do đó, tôi không thể hiểu thế nào là một ‘người vợ tốt’. Nhưng dù sao… tình yêu mà anh ấy giành cho tôi là cả thế giới của tôi. Không ai được xúc phạm nó.”

“Irisviel, cô quả là một người vợ hoàn hảo.” - Kirei miễn cưỡng đáp. Đó không phải là lời khen mà cũng chẳng phải là lời mỉa mai. - “Nhưng ta vẫn chưa hiểu tại sao Emiya Kiritsugu lại vậy. Nếu hắn yêu thương người vợ là mi thì tại sao… tại sao hắn còn muốn nền hòa bình thế giới trường tồn? Tại sao hắn lại hy sinh người yêu cho cái lý tưởng viễn vông đó?”

“… Câu hỏi ngớ ngẩn thật. Một kẻ tự nhận mình là không biết ý nghĩa tồn tại của chính mình như ngươi… Ngươi lại đi khinh thường người khác, nói lý tưởng của người ta là vô nghĩa sao?”

“Những ai đã từng trải cũng sẽ cười chê hắn.” – Cơn giận khác lại nổi lên, Kirei lại cáu tiết. - “Khát chiến là một bản năng của con người. Loại bỏ nó thì chẳng khác gì loại bỏ con người vậy. như thế còn chưa đủ thấy vô nghĩa ư? Cái gọi là lý tưởng của Emiya Kiritsugu ấy còn không xứng để gọi là lý tưởng, mà chỉ là giấc mơ trẻ con thôi!”

“… Vì vậy cho nên anh ấy chỉ có thể trông cậy vào phép màu…” – Irisviel cố hết sức vừa giữ vẻ bình thường vừa nói tiếp. - “Anh ấy đánh đổi tất cả cho lý tưởng của mình… Anh ấy luôn đau khổ, như chịu hình phạt vì mong muốn cứu lấy thứ không thể cứu vãn được, mọi thứ xung quanh anh ấy trôi vuột khỏi tay… Tôi cũng là người bị trôi vuột khỏi vòng tay của anh ấy. Anh ấy đã bao lần gượng ép bản thân kìm nén cảm xúc của mình …”

Kirei đứng dậy nhìn Irisviel với cặp mắt u ám.

“Mi muốn nói rằng không chỉ lần này, mà đó đã thành lẽ sống của hắn?”

“Phải. Kiritsugu vô cùng tốt bụng. Anh ấy không ngăn cản con tim của mình dẫu biết rằng mai này anh ấy sẽ mất tất cả…”

Như thế quá đã đủ, Kirei không còn hứng thú gì với homunculus trước mặt nữa.

“… Ta hiểu rồi.”

Anh bấu lấy cổ họng cô ta bằng mấy đầu ngón tay, khiến cho mạch máu bị tắc nghẽn. nhìn vào vẻ mặt yếu ớt đau đớn, anh thản nhiên nói:

“Cuối cùng thì ta đã hiểu. Vậy đấy chính là Emiya Kiritsugu.”

Kirei ném người đàn bà vừa tắc thở ra một xó, ánh mắt trống rỗng và tối tăm. Kirei thấy mình đã nghĩ sai từ đầu – nghi vấn của anh đã được giải đáp nhưng lại khiến anh thất vọng.

Emiya Kiritsugu không tìm kiếm ý nghĩa đằng sao vòng luẩn quẩn vô nghĩa. Hắn chỉ phó thác những thứ có ý nghĩa cho thứ không tồn tại. Tuy không phải là không mơ ước, nhưng mơ ước của hắn thật nhảm nhí, thậm chí còn khiến hắn rơi vào lầm lạc. Mọi nỗ lực của hắn chỉ vô ích và cả những gì hắn đã phí phạm, thật ngu hết thuốc chữa.

Có thể Kiritsugu đã nhìn thấu trái tim trống rỗng của Kotomine Kirei, và hắn sợ sự trống rỗng nên hắn trốn tránh. Nhưng hắn không bao giờ hình dung được cảm giác mang theo sự trống rỗng này như thế nào. Hắn không hề mong sẽ hiểu cho khát vọng mà Kirei ấp ủ.

Cuộc sống của Emiya Kiritsugu có thể nói gọn lại là những chuỗi ngày vứt bỏ mọi thứ. Niềm vui và hạnh phúc là thứ hắn vứt bỏ - kể cả những phần quan trọng mà Kirei cho rằng chúng đáng được dành cả cuộc đời này để bảo vệ, hay thậm chí đáng để hy sinh. Một người sống trong mấ mát mà chẳng biết tý gì là vui thú hay hạnh phúc như Kirei thì cuộc sống của Kiritsugu là điều anh mơ ước và ngưỡng mộ.

Khao khát cháy bỏng trong lòng anh lại bị khinh thường và chế giễu như vậy – Làm sao anh có thể chịu đựng được? Làm sao anh không căm ghét cơ chứ?

Tà niệm chiếm lấy tâm can Kirei, toát ra từ nụ cười của anh. Anh đã nhận ra lý do chiến đấu. Anh hoàn toàn không hứng thú với Chén Thánh. Anh không quan tâm đến chuyện đạt được điều ước nữa. Nhưng anh sẽ tự tay đập tan ước mơ của hắn, của kẻ đánh cược mọi thứ vào phép màu này. Rồi đến Chén Thánh vô dụng cũng sẽ được dùng vào việc đó.

Cảm giác phấn khích được chiến đấu khiến hai tay Kirei run lên. Chiến ý trong anh bốc lên cao đến độ anh muốn ngay lập tức rút Hắc Kiện Kiếm ra đâm chém mọi vật trước mặt.

Trong bóng tối đậm mùi máu tanh, Kotomine Kirei cười thật to như chưa bao giờ được cười sau ngần ấy năm – tâm hồn anh đang thực sự rộn ràng.




Xem trang trước Act 15/ Part 2 Trở lại trang chính Fate/Zero_(Việt Nam) Xem trang sau Act 15/ Part 4