Fate/Zero (Viet):Act 13/ Part 3

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

-47:39:59[edit]

Sau cái ngày khó tin đó, Waver đã dần nắm bắt được tình thế lúc này.

Buổi sáng ngủ dậy, Waver dặn đôi vợ chồng già rằng hôm nay cậu có thể sẽ về muộn hơn mọi khi, rồi phóng vội đến Shinto không kịp ăn cả bữa sáng.

Giờ cao điểm chưa đến vậy mà xe buýt đi đến sân ga đã đông nghịt người, có thể do quá nhiều người di chuyển qua lại giữa Fuyuki và thị trấn bên cạnh.

Xung quanh đông nghịt người, mà Waver không quen bị đám đông xô đẩy như thế này. Nhưng khi cậu cảm thấy bị cô lập thì đầu óc lại phải cảnh giác rất mệt.

Mấy ngày qua, không gian quanh cậu như bị bao trùm bởi bầu không khí nghẹt thở. Sự ngột ngạt của đám đông so với nó chỉ như khu đất trống bỏ hoang sau một nghi lễ náo động.

Tất nhiên là Rider vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Lúc này cậu vẫn cảm nhận được luồng năng lượng uy nghiêm và áp đảo của Servant đang ở dạng linh hồn.

Nhân tiện nhắc đến, gã khổng lồ này đã duy trì dạng linh hồn mà không hiện hình suốt từ trận đại chiến với Caster hai hôm trước. Với các Servant khác thì điều này không có gì là lạ. Không cần thiết phải hiện hình và tiêu tốn thêm prana khi ở ngoài cuộc chiến. Tuy nhiên, điều đó không áp dụng với Alexander. Người đàn ông với mục tiêu tham gia Cuộc Chiến Chén Thánh mà phải luôn hiện hình.

Nếu chỉ kéo dài trong vài giờ thôi, có thể hiểu rằng ông ta đang vui vẻ chút xíu. Nhưng khi ông chẳng chịu ra mặt cả ngày liền thì thật bất thường. Chỉ có duy nhất một lý do Rider không chịu hiện hình.

Là một Master, Waver vẫn có thể trò chuyện với Servant của mình ở dạng linh hồn bất cứ lúc nào. Nếu giờ Waver gọi ông, chắc chắn Rider sẽ ngay lập tức đáp lại. Nhưng Waver không dám mở miệng hỏi. Tốt hơn không nên nói chuyện cho tới khi cậu biết rõ Rider sẽ trả lời như thế nào để cậu có thể chuẩn bị trước.

Waver quyết định buổi sáng trước tiên sẽ đi mua sắm để chuẩn bị mọi thứ.

Trước tiên, cậu cần đến quầy bán thiết bị ngoài trời ở siêu thị để mua vài cái túi ngủ và đệm phù hợp với tiết trời mùa đông lạnh giá này. Chúng khá đắt, nhưng không bằng bộ console Rider đã mua.

Cái làm cậu tức giận là giá mấy chai nước tăng lực và máy sưởi bỏ túi bán tại nhà thuốc. Để đạt được đến cấp độ trị thương thế này bằng pháp thuật đòi hỏi lượng prana khổng lồ gấp mười lần. Dù cảm thấy danh dự pháp sư bị tổn thương, Waver, với cơn giận khó lý giải, vẫn mua nhiều hơn mức cần thiết.

Cậu thấy bực mình kinh khủng về việc bị sinh ra ở thế giới hiện đại. Đen đủi thế không biết. Ước gì thời đại cậu sinh ra đầy sự tôn trọng và kinh sợ đối với pháp thuật. Tại sao cậu lại sinh ra vào thời đại mà máy sưởi bỏ túi chỉ có giá 400 yên và không ai hiểu được sự khắc nghiệt của cuộc sống?

Dù sao thì cũng đã mua hết mọi nhu yếu phẩm, Waver đón xe buýt trở lại thị trấn Miyama để mua mấy suất cơm kèm lươn viên chiên tại siêu thị cách nhà MacKenzie hai bến xe buýt, rồi hâm nóng bằng lò vi sóng. Nếu muốn được ăn nóng, cậu phải nhanh chóng đến chỗ đó. Thực ra Waver rất nôn nóng muốn hỏi Rider về chuyện đã xảy ra. Nhưng cậu chẳng thể làm gì với Servant không hề có một lời giải thích và thậm chí còn không chịu thò mặt ra. Giá như Waver thoải mái hơn, cậu đã có câu trả lời mình cần. Nhưng cậu có rất nhiều mối lo – là một pháp sư non tay và bất lực khiến cậu e ngại khi phải hỏi Rider.

Cậu đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng vẫn quyết không chịu cúi đầu trước Rider. Suy cho cùng thì việc bị Servant của mình sai bảo đã đủ bẽ mặt lắm rồi.

Quả thật cậu rất yếu và vô dụng, nhưng Waver không muốn chấp nhận điều đó. Nếu cậu có thể đạt kết quả tốt bằng sự chuẩn bị cẩn thận thì kể cả Rider cũng không thể coi thường cậu được nữa. Nghĩ như vậy, Waver chọn giải pháp ngoan cố im lặng trước sự câm nín của Rider.

Waver đi ngang qua khu dân cư vào khu rừng rậm rạp, nơi đây sắp được thay bằng một công viên.

Waver đi qua những khoảng rừng rậm vào sâu trong khu rừng, ở đây vẫn chưa có đường xá gì hết. Dù khung cảnh ngày và đêm ở đây rất khác biệt, Waver vẫn tìm được đường vào rất thành thục.

Waver thở phào nhẹ nhõm khi cuối cũng cũng đến được địa điểm và không quên kiểm tra kĩ xung quanh. Đặt tấm đệm sưởi lên nền đất vương vãi lá khô, Waver ngồi xuống và lấy hộp bento vừa mua ở siêu thị ra ăn. Hộp bento hâm lò vi sóng này đã nguội tanh nguội ngắt và vô vị, nhưng cũng chả vấn đề gì. Cái quan trọng là nó cung cấp đủ năng lượng cậu cần để duy trì sự sống.

“– Món đấy có ngon không vậy?”

Đó là giọng Rider, cậu đã không được nghe giọng nói này cả ngày hôm nay rồi. Ở dạng linh hồn mà hình như vẫn chỉ có đồ ăn làm ông ta hứng thú thôi à? Waver tự hỏi.

“Không, món này kinh lắm. Có lẽ là món tệ nhất trong ẩm thực Nhật Bản.”

Câu trả lời như thế khiến Rider ở dạng linh hồn cũng phải thở dài tiếc nuối, nói:

“Ê nhóc, có nhớ cửa hàng tên ‘Shogi Okonomiyaki’ cậu đi qua ở Shinto không? Mấy cái pancake loại mới bán ở đấy tuyệt vời kinh khủng. Tiếc là cậu không mua...”

“Nếu ông vẫn muốn ăn thì nhanh nhanh hồi phục để có thể hiện hình được đi.”

“...”

Sự im lặng bất thường bao trùm không gian. Tuy nhiên, giờ Waver cảm thấy khá dễ chịu. Cậu pháp sư tập sự tiếp tục nói trong khi đang cố nuốt một miếng bento lươn thật to.

“Ông biết chúng ta đang ở đâu không? Đây là nơi ông được triệu hồi đấy. Năng lượng của khu đất thánh này thì khỏi phải bàn và Vòng Tròn Ma Thuật sử dụng tối hôm đó vẫn còn nguyên vẹn. Đây là nơi phù hợp nhất với ông ở Fuyuki. Chỗ này chắc chắn sẽ giúp ông hồi phục nhanh hơn.”

Thực ra, Waver đã để ý đến điều này hai đêm trước rồi. Dùng một Noble Phantasm quy mô lớn cỡ Ionian Hetairoi hai đêm liên tục mà không bị ảnh hưởng gì là điều không thể.

Phải cần một lượng prana cực lớn để triển khai Reality Marble uy lực cỡ đấy và duy trì được trong khoảng thời gian ngắn. Thêm nữa, trong trận đấu với Caster, Rider còn bị kẹt trong kêt giới và đã bị thương khá nặng.

Trên hết, do dùng quá nhiều prana nên Rider tuy trước đó vẫn cố gắng hiện hình, giờ buộc phải trở về dạng linh hồn để tập trung vào trị thương. Rõ ràng lượng prana đó không phải là ít.

“Tôi sẽ ngủ lại ở đây cả ngày hôm nay. Ông có thể lấy bao nhiêu prana từ tôi tùy thích, miễn đừng giết chết tôi là được. Như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho việc trị thương của ông.”

Rider ở dạng linh hồn yên lặng hồi lâu, như thể ông đang há hốc mồm vì quá ngạc nhiên. Rồi chợt ông cười lớn.

“... Hahaha. Nếu đã biết thế sao cậu không nói ra sớm hơn? Mm, ta rất xin lỗi.”

“Đồ ngốc! Nếu ông không nhanh nhanh hồi phục khỏi tình trạng này, tôi mới là người gặp nguy hiểm đấy!”

Waver đột nhiên rất tức giận. Rider bình thường rất vô tư mà giờ cũng thấy tội lỗi. Nhưng nếu nghĩ kĩ về lí do đằng sau tình huống khó xử này, Waver mới là người phài thấy xấu hổ.

Lí do Waver không muốn Rider duy trì dạng vật chất đã quá rõ – là một Master nhưng lượng prana của Waver còn thua xa lượng prana Rider cần để hồi phục.

Tất nhiên đó là sự xỉ nhục với một Master. Cậu không có đủ khả năng điều khiển một Servant mạnh mẽ như Rider. Đó chính là bằng chứng rõ nhất rằng cậu chỉ là một pháp sư hạng hai yếu đuối. Hổ thẹn và tức giận, đó là tâm trạng của Waver hiện giờ.

Có phải Waver là người có lỗi khi không thể nắm bắt chính xác được tình trạng Servant của mình, hay là Rider khi đã giấu kín cậu sự thật này? Nếu Rider thẳng thừng thú nhận khi ông cảm thấy nguồn prana đang dần cạn kiệt rồi bắt Waver chuẩn bị trước, có lẽ đã không xảy ra chuyện này.

Sau khi ăn xong hộp bento, Waver tu cạn chai nước tăng lực vừa mua, rồi hỏi linh hồn bên cạnh mình.

“... Có gì không ổn sao? Ông yên lặng nãy giờ rồi.”

“Không có gì, ta đang băn khoăn liệu có thể chịu thêm chút nữa hay không. Trận thư hùng ở bờ sông cũng không tốn sức như ta tưởng.”

Để ngăn con thủy quái Caster triệu hồi không tiến vào đất liền, Rider đã phải mở rộng phạm vi của Reality Marble Ionian Hetairoi ra ngoài giới hạn của nó. Dù sao như thế cũng là quá nhiều. Nhớ lại lúc đó, Waver còn lo về Servant của mình hơn cả giao ước với Saber.

“Suy cho cùng thì con át chủ bài của ông ngốn prana dữ quá nhỉ?”

“Không hẳn. Chỉ có quy mô được mở rộng thôi. Ta không triệu hồi đội quân ra nên cũng không tốn quá nhiều prana để duy trì.”

“Nói dối. Phép thuật lớn cỡ đó cần một lượng prana khổng lồ để kích hoạt. Một khi đã kích hoạt thì triệu hồi đội quân là quá sức với ông, đúng không?”

“...”

“Lần đầu được chứng kiến, tôi đã tưởng đây là một Noble Phantasm rất hiệu quả, đúng như lời ông nói. Nghĩ lại thì lượng prana ông lấy từ Mạch Ma Thuật của tôi khi lần đầu đụng độ với Assassin là quá ít.”

Đó là lúc Waver hiểu sai về lượng prana cần cho Ionian Hetairoi. Mọi phép thuật đều phải tuân theo quy luật ‘trao đổi tương đương’. Cho nên kích hoạt một phép thuật lớn cỡ đó không phải điều dễ dàng. Waver chỉ biết tức giận về sự ngây thơ của bản thân.

Uống quá nhiều nước tăng lực khiến Waver thấy buồn nôn, ruột gan cồn cào như có lửa. Waver cởi đôi giày, nằm xuống tấm đệm sưởi rồi chui người vào chiếc túi ngủ.

“Rider, tại sao ông lại sử dụng prana của mình thay vì của tôi vậy? Trách nhiệm của tôi là cung cấp prana cho ông. Vậy mà ông làm thế hai lần liên tiếp mà không hỏi ý kiến tôi... ông định làm cái gì vậy?”

“À về... chuyện đó.”

Rider thở dài cứ như chuyện này khó giải thích lắm.

“Nói thẳng ra thì với tư cách một Servant, ta là kẻ phá hoại linh hồn. Nếu trong lúc giải phóng prana mà làm liên lụy đến cậu, tính mạng của cậu chắc chắn sẽ bị đe dọa.”

“Kể cả như vậy – tôi cũng sẵn sàng.”

Waver hạ giọng nói, mắt nhìn trân trân xuống đất.

“Tôi không muốn đây là trận đấu của một mình ông. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một cuộc chiến như thế này. Nếu tôi không phải hi sinh hay đổ máu, để rồi không giành được chiến thắng, thì tất cả những điều này chả có nghĩa lý gì hết.”

Nhớ lại khi hai người họ còn có cơ hội đi loanh quanh Shinto, ông ta luôn cười trước mục đích thật sự của cậu đằng sau cuộc chiến này. Nhưng dù thế, cậu vẫn không gạt ước mơ qua một bên. Cậu vẫn không hề bỏ cuộc. Dù có bị chế giễu vì sự nhỏ bé của mình bao nhiêu đi chăng nữa, cậu cũng quyết không để ai lấy mất ước mơ của mình.

“Ông có biết lý do tại sao tôi muốn có Chén Thánh không? Tôi chả bận tậm đến chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tôi có được Chén Thánh hết. Tôi chỉ muốn mọi người mở to mắt ra mà xem! Tôi chỉ muốn khẳng định một điều! Đó là tôi, Waver – một kẻ như tôi cũng có thể nắm lấy thứ thuộc về mình bằng chính đôi bàn tay này!”

“– Nhưng này nhóc, điều đó chỉ có ý nghĩa trong trường hợp Chén Thánh thật sự tồn tại đúng không?”

Waver không nói nên lời sau câu nói của Rider.

“... Hả?”

“Mọi người đều đánh nhau điên cuồng vì Chén Thánh Fuyuki, nhưng liệu nó có thật sự tồn tại? Đó chỉ đơn thuần là một truyền thuyết thôi. Chẳng phải chưa có ai tận mắt nhìn thấy nó sao?”

Rider có ý gì vậy? Waver không hiểu hết câu nói của ông, nhưng cũng chẳng thể phản bác lại, đành gật đầu lấy lệ.

“Đúng như ông nói, nhưng...”

“Ta cũng đã từng đấu tranh vì một thứ ‘tồn tại không rõ ràng’.”

Rider nói với giọng buồn bã pha chút cay đắng, khác hẳn với vẻ oai nghiêm thường ngày.

“Ta muốn bao trọn biển cả vô tận trong tầm mắt – ta đưa đoàn quân viễn chinh đi khắp thế giới cũng vì ước mơ đó. Những người lính chiến đấu bên cạnh ta hoàn toàn tin tưởng vào ta, thậm chí còn dám hi sinh cả tính mạng mình. Vậy mà cuối cùng, biển cả vô tận mà ta hứa sẽ cho họ chứng kiến vẫn chỉ là một giấc mơ.”

“...”

“Rồi đoàn quân viễn chinh phía đông cũng tan rã dưới lời xàm tấu của những kẻ không tin tưởng ta. Nhưng đó là điều đúng đắn nên làm. Nếu như ta vẫn tiếp tục, đoàn quân của ta hẳn đã tử nạn đâu đó dọc hành trình rồi. Khi đến thời đại này ta mới nhận ra rằng Trái Đất có hình cầu. Thật khôi hài. Giờ bất kì ai nhìn bản đồ cũng có thể hiểu rằng không có biển cả vô tận nào hết. Giấc mơ của ta trước đây cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.”

“Này, Rider.”

Dù đó có là sự thật.

Nghe chính Alexander nói ra điều này – Waver cũng hơi bị sốc.

Người đàn ông này đã chiến đấu anh dũng để đạt được ước mơ cháy bỏng trong tim mình – sao giờ chính ông lại bình thản phủ nhận giấc mơ đó?

Waver định bác bỏ câu nói đó, nhưng không thể thốt nên lời.

Waver cũng có chung giấc mơ với Rider, nhưng cậu không thể thổ lộ ra. Bởi nó liên quan đến danh dự của Waver.

“Ta đã chán ngấy việc phải thấy người khác hi sinh bản thân vì những suy nghĩ ích kỷ của ta rồi. Nếu ta biết chắc rằng Chén Thánh thật sự tồn tại đâu đây, ta sẽ đoạt lấy nó dù cậu và ta có phải bỏ mạng... nhưng trớ trêu thay, chúng ta vẫn chưa rõ Chén Thánh có tồn tại hay không. Ta không muốn lặp lại sai lầm đó, kiểu như không biết Trái Đất hình cầu vậy.”

“Nhưng tôi... dù sao tôi vẫn là Master của ông mà.”

Waver định cãi lại, nhưng trong lòng cậu đang tự chế giễu mình.

Cậu còn chẳng cung cấp nổi prana, việc đáng nhẽ ra cậu phải làm được.

Cậu cũng chẳng nhận biết được yếu điểm của Servant mình điều khiển, buộc cậu phải tham gia chiến đấu.

Như không nhận ra sự lo lắng của Waver, Rider ở dạng linh hồn, lại trở về với giọng nói vô tư thường ngày, cười thật to.

“Nhóc thấy đấy. Mạch Ma Thuật của cậu quả là mạnh hơn mọi khi rất nhiều. Long mạch ở đây cũng rất tốt. Nếu nghỉ ngơi cả ngày ở đây, đến tối chúng ta có thể bắt tay vào việc được rồi.”

Bản thân Waver cũng có thể nhận thấy Rider đang hấp thụ prana qua Mạch Ma Thuật của cậu. Cảm giác bỏng rát ở ngực lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là cảm giác kiệt sức như thể mọi sức lực đã bị rút cạn. Cử động ngón tay hay mở mắt còn thấy khó khăn.

“... Cái gì? Bắt tay vào việc? Ông định làm gì tiếp vậy?”

“Hmm, sẽ như thế này… Đêm nay, chúng ta sẽ chọn Saber làm đối thủ đầu tiên, và tấn công tòa lâu đài trong rừng đó.”

“Ông không định đàm đạo với họ nữa à?”

“Tất nhiên là không rồi. Liên minh đã tan rã. Điều gì cần phải nói đã nói hết rồi. Việc tiếp theo là nghênh chiến bằng mọi thứ ta có.”

Giọng Rider rất mạnh mẽ và tự tin, tuy rằng đằng sau vẫn là sự thận trọng. Saber đúng là một đối thủ khó nhằn kể cả với Rider. Ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đấu nảy lửa với cô ta.

“... Với đà này, đến tối liệu ông có thể hồi phục được bao nhiêu?”

“Về chuyện đó... Nếu mọi thứ suôn sẻ, ta có thể sẽ không sử dụng được hết sức mạnh của Gordius Wheel, nhưng một chuyến bay đơn giản thì không hề gì.”

Dường như còn điều gì bận tâm, ông tiếp tục nói nhưng khẽ thở dài.

“Nhưng Ionian Hetairoi – sợ rằng ta chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa thôi.”

“Oh...”

Ở tình huống nguy kịch này, con át chủ bài đó chính là sức mạnh duy nhất còn lại của ông.

“Cái đó nên để dành cho trận đấu với Archer. Ta không thể đỡ nổi độc chiêu sát thủ của tên vàng chóe đó nếu thiếu con át chủ bài được. Những kẻ khác có thể dùng cỗ xe để xử lý.”

Chiến thuật khá ổn, nhưng một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu Waver.

“Nhưng này... Rider, sao ông lại chọn Saber làm đối thủ vậy?”

“Hmm?”

“Chẳng phải trước đó ông nói rằng sẽ không coi người phụ nữ đó là kẻ thù nữa? Thêm nữa, với tình trạng bây giờ, không phải ông nên tránh các trận chiến hay sao?

"Còn Archer... thì thôi, ông đã hứa hẹn với hắn rồi; giờ cũng chẳng thể rút lại được. Nhưng trận chiến với Saber nên dừng đi; tốt nhất hãy đợi đến khi các Servant khác xử lý cô ta.”

Nghe lời khuyên chân thành đó của Waver, Rider chỉ biết cười.

“Ôi, nhóc. Nếu ta có thể duỗi được ngón tay ra, ta sẽ búng thật mạnh vào trán cậu.”

“Cá – cái gì!? Chẳng phải cách đó là hay nhất sao?”

Nếu Rider hiện hình lúc này, hẳn Waver đã lấy tay che trán lại rồi. Tuy nhiên, khi ông đang phải ở dạng linh hồn, cậu pháp sư tí hon này có vẻ quyết liệt hơn bình thường.

“Ta phải là người đánh bại Saber. Chúng ta đều là Heroic Spirit, nên đó là trách nhiệm của ta.”

“... Nghĩa là sao?”

“Nếu ta không đánh bại cô ta, thì người phụ nữ ngốc nghếch đó sẽ bước tiếp trên vết xe đổ của mình. Thế thì buồn cho cô ta quá.”

Dù Waver không hiểu lắm, cậu cũng hiểu được cảm xúc của Vua Chinh Phục, người sẵn sàng bỏ qua cả Cuộc Chiến Chén Thánh.

Là một Master thì phải vứt bỏ những suy nghĩ thừa thãi – thật ra, Waver cũng không lạc quan lắm về việc sẽ có người khác chăm sóc Saber. Servant Saber thật sự quá mạnh. Servent hoàng kim bí ẩn, Archer, cũng là đối thủ đáng gờm. Waver nghĩ anh ta rất khôn ngoan, gần như chắc chắn rằng Saber sẽ không thể làm gì anh ta trước khi Rider chiến đấu với cô.

Còn với Rider, cuộc đối đầu tay đôi với Saber là điều không thể tránh khỏi.

“... Thôi không sao, nếu ông muốn thế thì... được thôi...”

Waver vẫn muốn phản bác lại, nhưng nhận ra mọi thứ vẫn không thay đổi dù cậu có nói gì đi nữa, cậu đành bỏ cuộc. Cậu giờ đã mệt đến nỗi không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ, vội rúc vào chiếc túi ngủ mới toanh, cảm nhận hơi ấm của lớp lông vũ.

“Được rồi, đừng cố nữa. Ngủ đi nhóc. Giờ nghỉ ngơi là quan trọng nhất.”

“Mmm...”

Cậu định dậy và nói ra vài điều vẫn còn trăn trở. Cậu không cần phải lo sợ bị búng trán trong lúc nói chuyện với Rider khi lúc này ông ở dạng linh hồn, nhưng cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Hơn nữa, cậu mệt đến nỗi không mở miệng ra mà nói được. Có lẽ đi ngủ là hay hơn cả.

Và rồi, Waver thư giãn gân cốt đã rã rời và chìm vào giấc ngủ sâu.



Xem trang trước Act 13/ Part 2 Trở lại trang chính Fate/Zero_(Việt Nam) Xem trang sau Act 13/ Part 4