Dantalian no Shoka:Tập 4 Chương đặc biệt I

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

Chương Đặc Biệt I – Quyển sách Thôi miên
Nhà thôi miên xuất thần
[edit]

Có hai người khách đang ngồi tại quầy của quán rượu.

Một người trong số họ là một người đàn ông trung niên.

Có hai người khách đang ngồi tại quầy của quán rượu.

Một người trong số họ là một người đàn ông trung niên.

Hắn ta mặc một bộ quần áo cáu bẩn và toát ra cái vẻ thô lỗ. Máu khô dính bết vào đường kẽ trên ngón đeo nhẫn của hắn, có thể là dấu vết của việc đánh ai đó.

Người khách kia là một chàng trai mặc một chiếc áo choàng lính bằng da.

Mặc dù vẻ ngoài lịch thiệp của anh ta tạo ấn tượng của con nhà gia thế, một khí chất bí ẩn không chút sơ hở bao trùm anh ta.

Trong lúc nghịch ly rượu ấm, chàng trai mải mê đọc một cuốn sách.

Đó là một quyển sách cổ được viết bằng một thứ ngôn ngữ của một đất nước đã bị suy tàn từ xa xưa.

Khi chàng trai đã đọc khoảng một nửa quyển sách và kêu thêm một ly rượu thứ hai.

“Ê, thằng kia… cuốn sách mày đang đọc khá là hiếm đấy, nhở? Tao cá rằng nó phải đắt lắm đấy, đúng không?”

Gã đàn ông có khuôn mặt hung bạo đột ngột nói với chàng trai.

Chàng trai lắc đầu mỉm cười.

“Nó chỉ là một cuốn sách cũ thôi! Chẳng đáng giá thế đâu.”

“Ha, tao nghi lắm!”

Nói thế, gã đàn ông dốc cạn ly rượu mạnh được tinh chế của mình. Sau đó, hắn ta cười khùng khục.

“À, mà sao cũng được. Muốn biết cũng chẳng khó. Tuy nhiên, mày có vẻ khá rành về sách nhỉ. Thế mày có biết về mấy quyển ‘Ma Thư’ không?”

“Ma Thư?”

“Chính xác. Đó là những quyển sách ma quỷ trong đó chứa những kiến thức cấm kỵ mà không nên tồn tại trên đời. Chỉ hai ta biết thôi nhé, nhưng ngoài ra cũng có một cuốn sách chứa những kiến thức về thuật thôi miên hùng mạnh!”

“Quyển sách Thôi miên…”

“Phải. Quyển sách đó có vẻ chứa sức mạnh thôi miên ngay lập tức bất cứ người nào và điều khiển hắn ta, dù cho mục tiêu có đa nghi hay có ý chí mạnh mẽ đến đâu.”

Hắn ta nói và lấy ra một quyển sách mà hắn đã dấu nãy giờ.

Đó là một quyển sách cũ màu xám có bìa da.

Nhìn chàng trai đang bối rối, gã đàn ông bật cười.

“Hahaha, mày đã đề phòng trước, đúng không! Nhưng quá trễ rồi. Tao đã đọc lớn quyển sách này xong! Và giờ thì ta hãy hoàn thành nốt bùa phép---“

Gã đàn ông lẹ làng mở cuốn sách bìa da và vội vã đọc vài từ.

Ngay tức thì, sinh khí biến mất khỏi khuôn mặt chàng trai. Cả người anh ta cứng đờ và anh ta nhìn chằm chằm về phía xa với đôi mắt trống rỗng.

Tay của chàng trai, mà anh ta đã đưa vào túi áo theo phản xạ, lỏng ra và vật mà anh ta đang cầm rớt xuống nền nhà.

Đó là một khẩu súng ngắn lớn. Một khẩu súng lục ổ xoay quân dụng.

Gã đàn ông trung niên có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Phù, gã này nguy hiểm thật. Có cả món đó chứ chẳng đùa… nhưng, vậy cũng vui.”

Nói vậy, gã đàn ông nhặt khẩu súng lên.

Rồi, hắn ta đưa nó lại cho chủ nhân của nó.

Hắn ta chỉ vào người bán rượu và ra lệnh cho chàng trai,

“Ôi, bắn thằng đằng kia coi.”

“……”

Chàng trai bị thôi miên không nói lời nào chĩa súng về phía người bán rượu.

Người bán rượu, đang lau chùi một cái ly, co rúm mặt lại vì sửng sốt.

Nhưng chàng trai đã bóp cò mà không chớp mắt.

Một phát súng vang vọng khắp quán rượu nhỏ, ngay lúc người chủ của nó chết không kịp la một tiếng vì thủng đầu.

Nhìn thấy máu tươi và óc văng tung toé, những người khách khác đang ngồi tại bàn bắt đầu hét lên.

Gã đàn ông trung niên chắc lưỡi bực bội.

“Lũ vô dụng, đừng có ồn vậy chứ. Ôi, bắn chết hết chúng đi. Đừng để đứa nào trốn thoát.”

Ngay lúc hắn ta nói xong, những tiếng súng vang lên không ngớt.

Chàng trai bị thôi miên đã giết hết bốn người khách kia, lần lượt từng người một.

Thấy thế, gã đàn ông trung niên có vẻ rất hài lòng và cười lớn trong lúc vỗ tay.

Khẩu súng của chàng trai có thể chứa sáu viên đạn. Vì thế, vẫn còn một viên.

“Ổn rồi, mày đúng là phiền phức. Tự bắn bể đầu mày với nó đi. Nhưng đợi tao đếm đến ba đã, được chứ? Một, hai, ba---!“

Ngay khi hắn ta dứt lời, phát súng cuối cùng vang lên.

Chàng trai, người đã ấn súng vào thái dương mình, từ từ gục xuống với đầu đẫm máu. Chỉ có một gã đàn ông cầm một quyển sách còn lại trong cái quán rượu mà chỉ phút chốc đã trở thành nơi tắm máu.

“Haha, sức mạnh của mấy quyển Ma Thư thật tuyệt vời. Hay quá!”

Gã đàn ông hài lòng giơ cao quyển sách và cười phá lên.

“Vậy là, mình coi như xong với chỗ này. Mình sẽ về nhà sau khi khoắn sạch mấy cái ví của bọn khách bị giết.”

Nắm chặt lấy Quyển sách Thôi miên của mình, gã đàn ông lại một lần nữa cười lớn.


“Trời, trời… lại ông khách đó nữa?”

Người bán rượu, đang lau chùi một cái ly, nhìn chằm chằm vào vị khách say xỉn và thở dài sau khi hắn ta đột nhiên cười phá lên.

Người khách mặc một bộ đồ bẩn thỉu và toát ra cái vẻ thô lỗ. Hắn ta nắm chặt một cuốn sách cũ màu xám có bìa da và cười lớn. Hắn ta nắm chặt một cuốn sách cũ màu xám có bìa da và cười lớn.

“Tối nào hắn ta cũng đến đây và làm ồn trong lúc đọc quyển sách kỳ lạ đó. Hắn ta đúng là phiền phức… Hắn còn cố ăn cắp ví và tư trang của những khách hàng khác hết lần này đến lần khác. Ôi trời, ta phải có thói quen rượu chè thế nào mới trở thành như thế chứ?”

Người bán rượu có vẻ bực bội và càu nhàu với chàng trai đang ngồi ở quầy.

Những người khách khác trong quán rượu cũng có vẻ khó chịu và nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trung niên không ngừng cười.

“Thật sao?” chàng trai thì thầm. Sau đó anh ta nói, như thể đang nói với chính mình.

“Anh ta có vẻ đang có một giấc mơ đẹp… khi đọc một cuốn Ma Thư khiến người đọc nó bị thôi miên.”

“…ơ?”

Người bán rượu nhìn anh ta bối rối, nhưng chàng trai chỉ mỉm cười và thưởng thức ly rượu của mình.


Trở lại Chương III Quay về Trang chính Tiến tới Chương IV