Bakemonogatari/Bakemonogatari/Mayoi Sên/001

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

001[edit]

Tôi gặp Hachikuji Mayoi vào chủ nhật ngày 14 tháng 5, đó là ngày lễ của mẹ trên toàn quốc. Cho dù bạn yêu mến hay chán ghét mẹ mình, cho dù bạn sống với mẹ một cách hòa thuận hay từng có hục hặc, chỉ cần là một công dân thì đều được bình đẳng hưởng thụ ngày này. Mà không đúng, ngày lễ của mẹ hẳn là bắt nguồn từ Mỹ, như vậy có lẽ nên xem nó là một hoạt động cùng loại với lễ giáng sinh, lễ hóa trang, lễ tình nhân hay gì gì đó. Nói chung, ngày 14 tháng 5 này là ngày mà hoa cẩm chướng có số lượng tiêu thụ kỉ lục nhất trong một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, đồng thời trong các gia đình bắt đầu sử dụng “vé xoa bóp vai” hoặc là “vé giúp việc nhà”. À, tôi cũng không rõ phong tục này hiện giờ có còn tồn tại hay không. Cho dù như thế nào, ngày 14 tháng 5 của năm nay thật sự chính là ngày của mẹ.

Chín giờ sáng ngày hôm đó.

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài tại một công viên xa lạ, như một thằng ngố ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời màu xanh cũng có vẻ ngốc nghếch không kém, không làm gì cả, chỉ yên lặng dựa vào ghế, cũng không buồn hỏi thăm xem đây là nơi nào, chỉ biết nó là một cái công viên.

Công viên 浪白, ở lối vào có ghi như vậy.

Từ này có lẽ đọc là “NAMISHIRO” hay “ROUHAKU”, hoặc là một cách đọc nào khác mà tôi không biết. Đại khái cái tên này có nguồn gốc gì đó, đương nhiên tôi cũng chẳng biết nó là cái quái gì hết. Có lẽ không cần bàn tiếp, bởi vì biết hay không biết thì cũng chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả. Tôi đến công viên này cũng không có lý do rõ ràng, đơn giản chỉ là sau khi cưỡi lên chiếc xe đạp leo núi và đi dạo lòng vòng không mục đích, phát hiện ra cái công viên này rồi chui vào mà thôi.

Điều này khác với việc đi đến và viếng thăm.

Có điều ngoại trừ đương sự là tôi, đại khái cũng chẳng có gì khác biệt.

Xe đạp đừng lại tại bãi đỗ xe bên cạnh lối vào.

Trong bãi đỗ xe chỉ có một chiếc xe đạp đã nằm đó rất lâu, trải qua gió táp mưa sa, bây giờ cũng không biết nên gọi nó là xe đạp hay là đống sắt gỉ nữa. Ngoại trừ nó và chiếc xe đạp leo núi của tôi thì không còn chiếc nào khác để ở đây. Lúc này cảm giác trống rỗng của tôi khi cưỡi chiếc xe đạp leo núi băng qua con đường nhựa càng tăng thêm một bậc. À, cho dù không phải lúc này, thường ngày tôi cũng luôn có thể cảm nhận được sự trống rỗng này.

Đây là một công viên tương đối rộng.

Mặc dù nói như thế, đơn giản chỉ vì những thiết bị vui chơi quá ít, cho nên người ta mới cảm thấy nó rộng như vậy. Ở trong góc có một chiếc xích đu, còn có một đống cát lớn, một chiếc cầu bập bênh, một khung leo trèo và một chiếc cầu trượt. Với thân phận là một học sinh năm ba trường THPT, một nơi như công viên này hẳn là sẽ khơi dậy nỗi nhớ quê nhà, nhưng trên thực tế cảm tình của tôi lại hoàn toàn trái ngược. Cũng không phải tôi chưa từng có cảm giác này.

Tại sao tôi lại cảm thấy trống rỗng? Có lẽ là do nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như lo lắng về tính nguy hiểm của các thiết bị trò chơi trong công viên, cùng với sự an toàn của đám trẻ con hay gì gì đó. Các loại thiết bị trò chơi được xây dựng trước đây đều bị loại bỏ, không lưu lại chút gì. Thế nhưng dù như vậy thì cảm tưởng của tôi cũng chẳng có gì khác biệt. Hơn nữa nếu muốn nói đến tính nguy hiểm, cá nhân tôi cảm thấy nguy hiểm nhất hẳn là chiếc xích đu mới đúng. Có điều chuyện này cũng chẳng quan hệ gì với tôi. Lúc này thân thể của tôi rất bình thường, không hề thiếu tay hay bớt chân, đó thật sự là một kỳ tích, tôi đã từng có nhận thức sâu sắc về nó.

Thời thơ ấu, ai cũng phạm phải một số lỗi lầm.

Mang theo cảm giác khô khan khác hẳn với nỗi nhớ nhà, tôi thầm nghĩ như vậy.

Có điều.

Tôi của ngày 14 tháng 5, vào nửa tháng trước đã mất đi thân thể bình thường. Tôi vẫn như trước chôn chặt cảm tình vào tận đáy lòng, giống như không muốn theo đuổi hiện thực này. Nói thật lòng, thời gian vài tháng cũng không đủ để xóa đi mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, có lẽ cả đời tôi cũng không làm được.

Thế nhưng, theo suy nghĩ của tôi.

Cho dù thiết bị trò chơi có ít như thế nào, cái công viên này cũng không tránh khỏi quá buồn tẻ. Dù sao ngoại trừ tôi thì cũng chẳng có ai. Hôm nay rõ ràng là chủ nhật của cả nước, mặc dù không có thiết bị trò chơi, nhưng một nơi lớn như vậy chẳng lẽ chơi bóng chày bằng nhựa cũng không được hay sao? Hay là học sinh tiểu học thời này đã không còn thòi quen chơi các trò thể thao như bóng chày, bóng đá các loại? Hình như bọn chúng đều chỉ ngồi ở nhà chơi điện tử, hoặc là bận rộn với việc học thêm. Hay là những đứa trẻ ở gần đây đều thích dùng thời gian hôm nay để chúc mừng ngày lễ của mẹ, hiếu kính với mẹ mình?

Cho dù như thế nào, trong công viên ngày chủ nhật cũng chỉ có một người, nó giống như cả thế giới chỉ có một mình tôi. Hình dung như vậy có lẽ hơi khoa trương, giống như tôi đang nắm quyền sở hữu của cái công viên này vậy, dù không về nhà thì cũng không sao. Tâm tình của tôi trở nên như vậy là vì chỉ có mình tôi, chỉ có một người...

Ồ, không đúng, còn có một người khác, không phải chỉ có tôi. Ở một bên khác của quảng trường đối diện với chiếc ghế dài nơi tôi ngồi, tại góc bên kia công viên còn có một học sinh tiểu học đang nhìn chăm chú vào tấm bản đồ được gắn trên tấm bảng sắt, đó là bản đồ khu vực chung quanh nơi này. Bởi vì nó quay lưng lại nên tôi cũng không biết đó là đứa trẻ như thế nào, nhưng chiếc cặp sách lớn trên lưng thì có thể nhìn thấy rõ ràng. Giống như đã tìm được một đồng bạn, tâm tình của tôi trong nháy mắt thoáng dịu đi một chút. Nhưng đứa học sinh tiểu học kia sau khi quan sát bản đồ một hồi, dường như nhớ đến điều gì liền vội vã rời khỏi công viên, sau đó chỉ còn lại mình tôi.

Lại là một mình sao?

Tôi nghĩ thầm như vậy.

... Anh!

Đột nhiên... tôi lại nhớ đến lời nói của em gái mình.

Khi cưỡi chiếc xe leo núi từ trong nhà lao ra ngoài, phía sau tôi vang lên giọng nói như chẳng thèm đếm xỉa.

... Anh, chính vì bộ dạng này của anh...

A!

Đáng ghét, vừa rồi tôi còn ngẩng đầu nhìn lên trời, thoáng cái đã trở thành tư thế ôm đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất.

Tâm tình nặng trĩu, giống như những gợn sóng dâng lên trong lòng.

Sau khi nhìn bầu trời, tâm tình mặc dù bình tĩnh trở lại, nhưng hiện tại tôi bắt đầu chán ghét sự nhỏ nhen của mình, có thể gọi nó là tự chán ghét chính mình cũng được. Mặc dù bình thường tôi cũng không phải loại người phiền não vì chuyện đó, hoặc có thể nói tôi không hề có duyên với những từ như “phiền não”, thế nhưng thỉnh thoảng, đúng, vào những ngày có hoạt động gì đó như ngày 14 tháng 5, tôi lại có trạng thái này. Tình trạng đặc biệt vào một ngày đặc biệt, tôi không có cách nào thoát khỏi nó, thông thường sẽ mất bình tĩnh và trở nên nóng nảy.

A, có lẽ những ngày bình thường là tốt nhất.

Ngày mai làm ơn đến nhanh dùm chút!

Trong trạng thái kì diệu này, câu chuyện về con ốc sên đeo bám đã bắt đầu. Mặt khác, nếu như tôi không ở trong trạng thái này, có lẽ tôi cũng sẽ không gặp nó.


Xem trang trước 008 Trở lại trang chính Series Monogatari tiếng Việt Xem trang sau Mayoi Sên 002