Bakemonogatari/Bakemonogatari/Hitagi Cua/001

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

001[edit]

Tất cả mọi người ai cũng biết Senjougahara Hitagi là một cô gái ốm yếu, thế nên cũng chẳng mấy người thấy ngạc nhiên khi cô ấy được miễn học môn Thể Dục. Ngay cả trong giờ tập trung trước khi vào lớp, cô ấy cũng chỉ ngồi trong bóng râm vì căn bệnh thiếu máu. Mặc dù đã học chung với cô ấy suốt ba năm nhưng tôi cũng chưa từng thấy cô ấy tích cực tham gia bất cứ hoạt động nào. Là một vị khách thân thuộc của phòng y tế, và vì những buổi kiểm tra ở bệnh viện, cô ấy thường xuyên đi học muộn, về nhà sớm, hay nói chung là nghỉ học. Mọi người trong lớp thường nói đùa rằng bệnh viện là nhà của cô ấy.

Dù bệnh suốt năm như thế, nhưng cô ấy không hề mỏng manh tí nào. Không hề mỏng manh như sợi chỉ, không mang một cảm giác bạn chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bị vỡ tan. Chắc cũng có lẽ vì thế mà bọn con trai trong lớp tôi nửa đùa nửa thật rằng cô ấy là người thừa kế của một công ty lớn nào đó. Nghe có vẻ "quá" hợp lý. Ngay cả tôi cũng thấy rằng điều đó rất hợp với Senjougahara.

Ở góc lớp, Senjougahara luôn chăm chú đọc sách. Có khi đó là một cuốn sách bìa dày cộp, đôi lúc lại là những quyển truyện tranh làm giảm IQ của bạn. Giống như chằng hề quan tâm gì đến thể loại. Có khi chỉ cần cái gì có chữ cô ta cũng đọc tuốt cũng nên, mặc dù cũng có thể cô ấy biết chọn lọc sách hay để đọc.

Cô ấy rất thông minh, luôn đạt thứ hạng cao trong lớp.

Luôn đứng trong top 10 trên bảng điểm sau mỗi kì thi. Lại còn ở tất cả các môn nữa chứ. Dù so sánh cô ấy với tôi (một người ngu tất tần tật các môn, chỉ trừ mỗi Toán) có “ hơi hơi” khập khiễng, chắc có lẽ do cấu trúc não hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau.

Có vẻ như cô ấy không có bạn bè.

Không có một người bạn nào cả.

Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy bắt chuyện với ai. Cá nhân tôi thấy thì cái cảnh cô ấy đọc sách — vâng, chính cái hành động đọc sách của cô ấy— đã tự tạo nên một bức tường vô hình xung quanh mình. Và cũng chính vì thế , nên dù tôi ngồi cạnh cô ấy đã được hơn 2 năm, tôi cũng xin thề với giời là tôi chưa bao giờ nói chuyện được với cô ấy. Đáng buồn làm sao. Nhắc đến giọng nói, tôi chỉ mới nghe cô ấy trả lời câu hỏi của giáo viên "Em không biết". (Mặc dù tôi không biết cô ấy có thật sự biết câu trả lời hay không, vì câu trả lời luôn là "Em không biết"). Trong phạm vi chuyên biệt của ngôi trường, việc những người không có bạn bè muốn hình thành một cộng đồng gồm những người giống như họ (nói cách khác, một tập đoàn) là bình thường . Thật sự thì tôi đã tham gia vào một cộng đồng hệt như vậy cho đến năm trước. Thế nhưng, Senjougahara là một ngoại lệ. Tất nhiên là cô ấy cũng không hề bị ai bắt nạt. Tôi chưa hề thấy cô ấy là nạn nhân lần nào, mà cũng chả hiểu đó là chuyện tốt hay là xấu nữa. Cô ấy luôn luôn thu mình trong góc lớp, chăm chú đọc sách. Cô ấy đã tạo nên một bức tường quanh mình.

Sự tồn tại của cô ấy chỉ là có lệ.

Sự vắng mặt của cô ấy là điều ai cũng biết.

Mà thôi, cùng chẳng sao.

Sau khi đã học được ba năm, với hai trăm học sinh ở mỗi khối từ năm đầu đến năm ba, senpai, kouhai, bạn học, và tất cả giáo viên tổng cộng gần một nghìn người trong cùng một không gian, tôi đang tự hỏi mình quen biết được bao nhiêu người trong số đó. Nghe câu trả lời chắc ai cũng phải thở dài.

Ngay cả khi có một phép lạ xảy ra và bạn học chung với ai đó trong cả ba năm học, tôi không nghĩ mình sẽ thấy cô đơn nếu không nói lời nào với người đó. Dù sao thì điều đó cũng sẽ chỉ là một kỷ niệm về sự tồn tại của người đó mà thôi. Và mặc dù tôi vẫn chưa biết điều gì sẽ đến với mình một năm sau khi tốt nghiệp, nhưng tôi chắc chắn sẽ không có lý do nào để nhớ khuôn mặt của Senjougahara, và cũng chẳng biết còn có thể nhớ hay không.

Điều đó với tôi thì tốt thôi. Và có lẽ với Senjougahara cũng vậy. Không phải chỉ mình cô ấy, chắc có lẽ với mọi người trong trường. Nghĩ rằng đó là điều đáng buồn đúng là một sai lầm. 001 Tôi đã nghĩ như thế.

Nhưng.

Một ngày đặc biệt nọ.

Thật ra thì, kì nghỉ xuân kinh hoàng vừa kết thúc, tôi đã là một học sinh cuối cấp, và Tuần lễ Vàng đầy ác mộng đang trôi qua. Hôm đó là ngày 8 tháng 5.

Như đã để cập, tính tôi rất lề mề, thế nên giờ tôi mới phải chạy như bay lên cầu thang.

Ngay lúc đó, một cô gái rơi từ trên trời xuống.

Ngay lúc đó, một cô gái rơi từ trên trời xuống.


Đó chính là Senjougahara Hitagi.

Thật ra thì, cô ấy không phải rơi từ trên trời xuống. Cô ấy có lẽ vấp bậc thang nào đấy rồi ngã ngữa ra thôi. Tôi có thể đã tránh ra, nhưng tôi lại chọn cách đỡ lấy cô ấy. Có vẻ tốt hơn nhiều so với việc tránh ra.

Không, đó đúng là một sai lầm.

Bởi vì.

Bởi vì Senjougahara, người tôi đỡ lấy, rất nhẹ - nhẹ một cách không thể tin được. Thật đấy, cô ấy nhẹ một cách kỳ lạ và đáng sợ.

Cứ như cô ấy không hề nằm trên tay tôi vậy. Đúng vậy. Senjougahara rất nhẹ, như thể cô ấy không hề có tí trọng lượng nào cả.


Trở lại trang chính Series Monogatari tiếng Việt Xem trang sau 002