Date A Live:Tập 2 Chương 4

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search

“Ở đây đúng không…nhỉ?”

Shidou, tay trái cầm một túi bánh, tay phải giữ một tấm bản đồ được vẽ trên một tờ ghi chú. Thở dài thườn thượt, cậu nhìn lên căn hộ cao chọc trời trước mặt mình.

Cố kiềm nén nỗi lo, cậu xoa xoa ngực, tự nhủ ‘Đây là công việc, mình không thể làm khác được’, và hít một hơi thật sâu.

…Nhưng, nói gì thì nói.

“Tại sao mình lại phải đi ăn trộm chứ…?”

“Chúng ta không có nhiều lựa chọn đâu. Shidou là người duy nhất có thể được Origami mời vào nhà riêng.”

Khi cậu than thở, giọng của Kotori phát ra từ cái tai nghe ở bên tai phải.

Phải—hiện giờ cậu đang ở trước nhà của Origami – một căn hộ.

Sau khi phân tích kỹ bức ảnh được chụp vào lúc Yoshino ‘Biến mất’ – họ đã phát hiện ra, khi trở về căn cứ, Origami đã nhặt con rối đó lên và đem nó về.

Và cách duy nhất để lấy lại nó là: “Nè, Tobiichi ơi, tớ đến nhà cậu chơi được không?”.

Cách đây vài ngày, cậu đã hỏi cô ấy như thế, và rồi, cậu được mời đến nhà cô.

“…Nhân tiện, việc anh đến đây có thật sự cần thiết không? Chẳng lẽ <Ratatoskr> không thể làm một việc đơn giản như là lấy lại một con rối—”

“…Đã thử rồi đấy chứ.”

“Hả?”

Shidou nghiêng đầu khi nghe thấy giọng nói lẫn với tiếng thở dài đó.

“Em nói là, mặc dù cách đây vài ngày, chúng em đã cố đột nhập ba lần, nhưng tất cả đều thất bại—Căn phòng đó có hệ thống tia hồng ngoại, hệ thống xịt hơi cay, có cả những khẩu súng canh được gắn ở một số vị trí quan trọng ở trong phòng……6 thành viên của đội cơ khí đã phải nhập viện. Thiệt tình, cô ta đang chiến đấu với ai thế không biết?”

“Ha-Haa…”


“Chúng ta có thể lấy lại nó bằng cách sử dụng vũ lực nhưng—nếu chúng ta được mời…Chẳng phải đó là một lựa chọn tốt hơn sao?”

“…Anh hiểu.”

Với một người hay rụt rè như Shidou, đây đúng là việc bất đắt dĩ, nhưng…Khi cậu thấy vẻ bứt rứt của Yoshino, cậu không thể nói được gì.

Hơn nữa—Shidou có một chuyện muốn nói với Origami.

Và, vẫn còn một thứ làm cậu phải suy nghĩ—cậu lên tiếng hỏi Kotori.

“Mà này…Tohka sao rồi?”

“Vũ như cẩn. Tự nhốt mình trong phòng của cô ấy.”

“…Vậy à.”

Shidou gãi gãi má, lo lắng.

Vài ngày trước, ngay lúc Tohka thấy Yoshino được mời về nhà cậu, tình trạng của Tohka vẫn còn rất lạ.

Tuy vậy, không phải cô ấy tiếp tục tự nhốt mình như lần trước, cô vẫn đều đặn đến trường, nhưng cậu cảm thấy cô ấy đang cố tránh mặt cậu.

Cậu cố tập trung lại.

Dù chuyện kia khá là rắc rồi, nhưng việc này cần được ưu tiên hơn.

“—Được rồi.”

Shidou hạ quyết tâm, và bước tới trước cửa căn hộ.

Cánh cửa tự động mở ra, và cậu gõ số nhà của Origami vào cái máy ở gần lối vào.

“Ai thế.”

“A-Ah…là tớ, Itsuka Shidou.”

“Vào đi.”

Cánh cửa tự động mở ra khi cô lên tiếng.

Shidou ngập ngừng bước vào, đi thang máy lên 6 tầng lầu, và đến được phòng của cô. “…Vậy thì, kế hoạch là gì đây.”

“Được rồi, để đó cho em.”

Kotori đáp lời cậu.

Một camera điều khiển từ xa siêu nhỏ, nhỏ tựa con con bọ của <Ratatoskr>, đang bay vòng quanh Shidou.

Kế hoạch là—khi Shidou thu hút sự chú ý của Origami, nó sẽ bay xung quanh tìm kiếm.

“…Phù.”

Và sau khi hít thở thật sâu, cậu nhấn chuông.

Ngay lập tức—giống như cô đang đứng đợi ngay trước cửa, cánh cửa mở ra.

“C-Chào cậu, Origami. Xin lỗi vì đã tự tiện đến chơi—”

Shidou khẽ giơ tay chào—và rồi cậu khựng lại. *bịch*, túi bánh trên tay cậu rơi xuống đất. Sự im lặng kéo dài, có vẻ như cái kế hoạch cùng nhau ăn bánh vui vẻ của cậu sẽ không thực hiện được.

Tại sao à—vì bộ đồ của Origami…

Đây đúng là nhà của cô ấy. Cô muốn mặc gì là quyền của cô. Shidou không thể ý kiến gì về chuyện đó.

Nhưng cái này thì—vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

Một bộ áo màu xanh đen cùng với một chiếc tạp dề ren. Và trên đầu cô là một cái băng đô rất dễ thương.

Đúng vậy, từ đầu đến chân, tất cả đều là trang phục của hầu gái.

Thiên tài số 1 trong mọi thứ của trường cậu. Cô nàng Băng giá, Quý cô Tobiichi ‘Cocytus’ Origami.

“E-Errr……T.o.b.i.i.c.h.i.-s.a.n…?”

“Vâng?”

Mặt cậu toát mồ hôi hột, nhưng Origami chỉ khẽ nghiêng đầu.Nét mặt của cô lúc nào cũng vậy, vô cảm như một con búp bê. Ngay cả vào lúc này.


Nói thật, Shidou đang tưởng tượng ra cảnh ‘Mình là em gái của Origami, cô bé Irogami-chan thích cosplay!’, nhưng hy vọng của cậu đã bị dập tắt.

“K-Không…bộ đồ đó…là sao?”

Origami cúi đầu xuống, tò mò nhìn trang phục của mình, và nghiêng đầu hỏi một lần nữa.

“Cậu không thích sao?”

“Không…không phải chuyện đó……”

Cậu không ghét, mà có vẻ như cậu muốn nhìn thấy nhiều hơn, nhưng sẽ rất xấu hổ nếu nói ra những điều như vậy.

……Không hiểu vì sao, Shidou không thể nhìn thẳng được nữa. Mặt cậu đỏ lên, mắt thì cứ liếc qua liếc lại để tránh nhìn vào cô ấy.

“Cậu vào đi.”

Origami mời cậu vào, có vẻ như không quan tâm lắm đến chuyện này.

“X-Xin lỗi đã làm phiền…”

Shidou lượm cái túi giấy rớt dưới sàn, và đóng cửa bằng những ngón tay run rẩy nắm hờ vào nắm cửa.

“……?”

Và, cậu chợt khựng lại. Tiếng nhiễu sóng đột ngột vang lên từ tai nghe.

Cậu gõ gõ vào đó, như muốn hỏi Kotori xem chuyện gì đang xảy ra. Cậu nghe tiếng nói nhỏ xíu của Kotori hòa lẫn với tiếng nhiễu.

“Ku………uh, Đừng nói là———gây nhiễu——Shi—, Không——kết n——, làm cách nào——”

Shidou nghe được đến đó, và *tạch*, cậu không nghe thấy gì nữa.

“……!? N-Này …”

“Có chuyện gì à?”

Khi cậu la vào thiết bị liên lạc, Origami quay người lại.

“A…K-Không…Không có gì đâu.”

“Vậy à.”

Origami quay lại. Cậu thở dài thườn thượt.

Shidou không rõ lý do, nhưng có vẻ như tín hiệu không truyền được đến đây. Nếu vậy thì cái camera chắc cũng không hoạt động được.

Không…dù nó có hoạt động được, mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi khi họ không thể gửi bất kỳ thông tin nào cho cậu.

Nghĩa là—lúc này cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ này một mình.

“…Này, này, đừng đùa chứ.”

Cậu gãi gãi mái tóc trước trán, lầm bầm bằng một giọng đủ nhỏ để Origami không nghe thấy.

Nhưng dù có than vãn như vậy, thì mọi chuyện vẫn không thay đổi. Shidou nuốt nước bọt, và quyết định đi theo Origami.

Cứ như thế, cô tiếp tục bước tới, và vào phòng khách.

“…Ư? Mùi này là…”

Khi cậu bước vào, cậu ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào lan tỏa xung quanh.

Dù vậy, nó không giống mùi thơm của thức ăn. Nói cho đúng, đây là—

“Tobiichi này? Cậu sử dụng nhang trầm à?”

“Vâng.”

“He, heee………”

Nói sao đây nhỉ, hơi bất ngờ chăng. Có thể đây chỉ là suy nghĩ chủ quan nhưng, Tobiichi Origami không giống như một người có hứng thú với những thứ như thế này.

Cậu thấy hơi xấu hổ khi có cảm giác mình đã thấy được một mặt khác của cô, một con người mà những bạn học cùng lớp chưa hề biết.

…Nhưng, không hiểu tại sao.

Khi cậu hít cái mùi hương này vào, cậu cảm thấy đầu mình hơi trống rỗng, giống như khi bị mất tập trung, và ý thức của mình sẽ biến mất……ừm, đúng là một sản phẩm thư giãn hiệu quả.

“Mời cậu ngồi.”

“Ah, aah…”

Cậu ngồi xuống trước cái bàn uống nước đặt ở giữa phòng.

“……”

Và rồi, sau khi Shidou đã yên vị, Origami cũng cúi người ngồi xuống.

Kế bên cậu.

“Eh…?”

Bình thường thì, cậu nghĩ cô ấy phải ngồi đối diện mình, nhưng có thể đây là một điều bình thường ở nhà Tobiichi.

Cậu bắt đầu nghi ngờ cách sống của mình khi nhìn thấy vẻ mặt dễ chịu của cô.

“Err…”

“……”

“Việc này là…”

“………”

Một lúc sau, Shidou gật đầu chấp nhận.

—Đã hiểu. Rõ ràng là, với nhà Tobiichi, tư thế này hoàn toàn bình thường. Mình không đổ mồi hôi. Đó là vì đây là chuyện bình thường.

Nhưng, đúng như dự đoán, cậu bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng. Shidou mở miệng, cậu có cảm giác mình nên là người bắt chuyện trước.

“To-Tobiichi?”

“Vâng?”

“Không, tớ chỉ muốn hỏi một câu đơn giản thôi……Tobiichi này, cậu sống một mình ở đây à?”

Origami khẽ gật đầu.

“…V-Vậy à.”

Có thể là……lúc đầu đây chỉ là ý nghĩ của cậu, nhưng từ khi Shidou đã rõ việc, cậu vừa vào nhà một cô gái, một cô gái sống một mình, tim cậu bắt đầu đập loạn lên. “C-Cậu sống như thế này từ khi nào vậy?”

Cô ấy trả lời ngay khi cậu hỏi, lời nói của hai người như dính vào nhau.

“Cách đây 5 năm, sau cái chết của ba mẹ mình, mình đã sống với bà mình một thời gian, nhưng khi bước vào trung học, mình đã chuyển sang sống ở đây một mình.”

“Sống một mình từ hồi trung học à…….vậy có ổn không?”

“Nó không phải là vấn đề đối với mình.”

Nét mặt của cô gần như không thay đổi khi nói, và cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt Shidou.

Và, như các bạn đã biết đấy, hai người này đang ở rất gần nhau.

…Không hiểu tại sao, mặc dù họ chỉ đang nói chuyện với nhau, nhưng bầu không khí bắt đầu lạ dần.

Shidou cố giấu vẻ ngượng ngùng của mình; cậu gãi gãi ót thật mạnh.

“Thế à, haha, ha…nhưng đúng như tớ nghĩ, cậu thật là tuyệt. Sớm muộn gì thì tớ cũng sẽ phải ra riêng, nhưng không hiểu tại sao, thức ăn hay dọn dẹp luôn là vấn đề khó giải quyết của tớ khi ở một mình.”

“Không sao đâu.”

“Eh?”

Cậu quay mặt về phía cô khi nghe Origami tuyên bố thẳng thừng.

“Mình sẽ làm.”

Cậu đớ người ra.

“Ư…!? Ờờờờ…nghĩa là…”

Tuy vậy, Origmami đứng dậy, trước khi Shidou kịp nói xong.

“Eh?”

“Chờ chút nhé.”

Và cô khẽ khàng bước vào bếp.

Có vẻ như cô vào đó để chuẩn bị trà. Shidou nhìn chăm chú vào sau lưng của Origami khi cô đứng trong nhà bếp……và ngay lập tức, cậu lắc lắc đầu.

“…Phải rồi, con rối…”

Cậu lẩm bẩm, và nhìn khắp căn phòng.

Nó không giống một căn phòng của con gái, cậu còn không có cảm giác căn phòng này được sử dụng hằng ngày. Đây giống như một căn phòng kiểu mẫu có thể thấy ở bất cứ đâu.

“…Ư.”

Sau khi lướt sơ qua, cậu không thể thấy bất kỳ thứ gì trông giống con rối.

Ở đây không có nhiều đồ vật, nhưng căn hộ này có vẻ lớn, nên việc tìm kiếm cũng sẽ rất khó khăn.

Hơn nữa, việc đánh lạc hướng Origami còn rắc rối hơn. Thường thì phải bắt đầu tìm kiếm khi Origami bưng cái khay đi. Không, ngược lại mới đúng, cậu sẽ giả vờ bưng cái khay đi và— Khi vẫn còn đang suy tính, Origami quay lại với một cái khay, trên đó có một cặp chén trà đặt trên dĩa lót, cùng với đường và sữa.

Cô im lặng bày tất cả những thứ đó lên bàn.

“Mời cậu.”

Vừa nói, cô vừa hạ người ngồi xuống kế bên cậu…….không hiểu tại sao, so với lúc nãy hai người đã ngồi gần nhau hơn.

“Ah-Aah. Cảm ơn.”

Một mùi hương khác với hương trầm, mùi dầu gội của Origami thoang thoảng bay vào mũi cậu.

Cậu quyệt những giọt mồ hôi chảy ra bằng ống tay áo, rồi với tay lấy chén trà.

“……!?”

Nhưng trước khi chạm vào nó, cậu nheo mắt lại theo bản năng.

Thứ trong ly trà của hai người, rõ ràng là khác nhau.

Ly của Origami thì có màu nâu đỏ trong suốt.

Còn ly còn lại của Shidou thì, cậu còn không biết thứ gì ở trong đó cho đến khi nhìn vào, một thứ nước giống như bùn.

Cậu chợt nghĩ, đó có thể là cà phê…nhưng không phải . Để xác định thứ nước này là gì, cậu cúi mặt xuống, và khi mặt cậu đến gần, một mùi hương kinh dị không thua gì chất thải phóng xạ hay vũ khí hóa học, bay thẳng vào mũi cậu.

“——Óe!?”

Cậu giật người lại theo bản năng.

“Sao thế?”

“S-Sao thế à…đây là cái gì thế?”

“Trà, từ nước ngoài.”

“C-Chắc đó là một đất nước đặc biệt lắm nhỉ…”

Cậu nhăn mặt bịt mũi trong khi liếc nhìn chén trà đó một lần nữa. Bản năng của cậu kiên quyết không cho cậu uống thứ đó—Giống như là, nếu uống nó thì có thể cậu sẽ trở thành người lớn, hay đại loại vậy.

“Ah…Tobiichi? Xin lỗi vì đã bắt cậu phải chuẩn bị một thứ tuyệt vời như thế này. Mình, khá là dị ứng với—”

Nhưng, trong khi Shidou đang đánh vật với chính bản thân mình, Origami đẩy chén trà lại gần cậu.

“Ờ……..Tobiichi?”

“Mời cậu.”

“Không, mình không cần mời……”

“Mời cậu.”

“Ờờờ, cái này thì.”

“Mời cậu.”

“………Itadakimasu.”

Cậu căm ghét chính bản thân của mình. Cuối cùng thì cậu cũng không thể từ chối được, và Shidou đối đầu với chén trà đó một lần nữa.

“……”

Nhưng sẽ khá là nguy hiểm nếu cậu cứ thế mà uống nó.

Cậu muốn mùi vị của nó dịu đi, dù chỉ một chút. Cậu lấy phần sữa trên bàn, và đổ nó vào thứ nước đó.

……Còn về kết quả thì, sữa không tan trong nó.

Sữa nổi lều phều trên mặt “trà”—giống như dầu đổ lênh láng trên biển. Và cậu thấy tình hình bây giờ còn tệ hơn.

“…Eei, xoắn làm gì!”

Shidou quyết định nắm chặt chén trà, và đổ nó xuống cổ họng.

“——Bư phư phư…!?”

Cái mùi đó không hạ được cậu, nhưng vị thì như đang phá nát vị giác của Shidou.

Có lẽ cậu sẽ không bao giờ uống thử HCl, nhưng cậu có cảm giác vị của cái này không khác HCl là bao. Giống như cảm giác của cậu lúc này. Không phải đắng, không phải cay. Chỉ có đau thôi.

“Nư………, Nước…!”

Nhưng xung quanh cậu không có tí nước nào cả.

“……!”

Ngay lập tức, Shidou xé cái bọc bánh mà mình đem đến đây, và trút hết những miếng bánh hình người từ cửa hàng [Bánh ngon Tenguu] vào miệng.

Vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng cậu…Shidou mất hết sức lực, ngả người về phía sau, và hít một hơi.

“Haa…, haa…”

Và—

“…Ah?”

Shidou đặt tay lên lồng ngực của mình.

Không hiểu tại sao, cơ thể cậu nóng bừng; như thiêu như đốt…Cậu đang tự hỏi xem liệu ngày hôm nay có nóng quá không.

Thêm vào đó.

“……”

Không hiểu tại sao Origami, đang đặt bàn tay lên khuôn mặt đang ngửa lên của cậu. Cô ngồi trên bụng của cậu—giống như một ngọn núi.

“……!? Tobiichi!?”

“Vâng?”

Cô đáp lời bằng giọng điềm đạm, cứ như thể Shidou mới là người kỳ lạ ở đây.

“K-Không, cậu đang làm…”

“Mình không thể sao?”

“T-Tớ nghĩ là…không.”

Shidou gượng nói, khi cố chống lại sức ép trong đầu mình.

Dù là sức nặng vừa phải của Origami, mùi hương của riêng con gái, cái chạm nhẹ, hay là tiếng sột soạt của bộ đồ hầu gái, những thứ này đã quá đủ ngay cả khi chúng chưa phối hợp với nhau. Nếu cậu thả lỏng người ra dù chỉ một chút, có thể cô ấy sẽ bẫy được cậu.

“Vậy à.”

Origami nhấp nháy mắt khi nói thế.

“Vậy, chúng ta thỏa thuận thế này đi.”

“Huh…?”

“Để bù cho việc mình rời khỏi người cậu, mình có một yêu cầu. Và mình muốn cậu thực hiện nó vô điều kiện.”

“Y-Yêu cầu đó là gì…?”

Cậu nuốt nước bọt, nói.

Origami do dự, một điều hiếm thấy ở cô, và rồi nhẹ nhàng nói.

“Cậu, gọi Yatogami Tohka là Tohka.”

“Hể…? Aah…ư-ừm, đúng là thế.”

Chính xác hơn, vì ‘Tohka’ là cái tên mà cậu đã đặt cho cô, việc cậu gọi cô ấy như thế là một việc hết sức bình thường. Reine mới là người đã thêm cái họ giả trong lý lịch của Tohka.


“Nhưng, cậu gọi mình là, Tobiichi.”

“Ah,aah……”

“Không công bằng.”

Nói xong, *phụng phịu*, Origami quay mặt đi.

“Eh……? Không, cái này thì…”

Shidou cố đoán xem Origami muốn gì, nhưng trong đầu cậu giờ chỉ toàn là dấu chấm hỏi.

“Nghĩa là…? Từ giờ trở đi, tớ nên gọi Tohka là Yatogami? Điều này có vẻ không ổn với tớ lắm…”

“………”

Origami không nói gì, chỉ chồm người xuống, đè mạnh hơn lên bụng cậu.

Đó chỉ là trọng lượng của một cô gái. Nó không đến nỗi quá nặng.

Nhưng, vấn đề không ở chỗ đó.Làn hơn tiếp tục phả vào tai cậu, và Shidou nghĩ mình cần phản công.

“Vậy…vậy cậu muốn tớ làm gì đây?”

Cô khẽ ngồi lại, quay mặt đi, và nói.

“Mình muốn cậu, gọi mình là Origami.”

“Err……”

“Không thể sao?”

Origami nói.

Mặc dù đó vẫn là giọng nói đều đều bình thường của cô, nhưng—chỉ một chút, cậu có cảm giác giọng của cô hơi dao động.

“Không…tớ nghĩ…không phải là không được.”

“Vậy à.”

“………”

“………”

Im lặng kéo dài.

Cũng phải thôi, ngay cả Shidou cũng hiểu. …Cậu khẽ ho để lấy giọng, và nói.

“Errrr………O-Origami.”

“………”

Khi nghe Shidou nói, Origami chỉ im lặng nhấc người lên khỏi bụng cậu, và đứng thẳng dậy.

Và, vẫn với khuôn mặt vô cảm đó, *phóc*, cô nhảy ra.

“Heh…?”

Khung cảnh kỳ lạ lúc này làm Shidou ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Origami với vẻ khó hiểu.

Nhưng cô tỏ vẻ không quan tâm về chuyện này; cô khẽ mở miệng.

“—Shidou.”

“……!”

Nhân tiện, có vẻ đây là lần đầu Origami gọi cậu như vậy. …Bình thường thì cậu sẽ được gọi đầy đủ họ tên, ‘Itsuka Shidou’.

“Ơ, ừm.”

Cậu cảm thấy nhột nhạt khi đáp lời cô.

Sau đó, *phóc*, Origami nhảy lên một lần nữa, và dĩ nhiên, cơ mặt của cô không nhích được một milimét nào.

…Có vẻ như, cô ấy đang vui.

Sau khi đắm chìm trong cái dư vị ngọt ngào đó, vài giây trôi qua, và Origami cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu.

Và rồi—

“Xin chờ một chút.”

Không hiểu tại sao, cô đột nhiên nói thế, và quay lưng đi.

“O-Oi, Tobi—”

“………”

“Cậu đi đâu thế, Origami?”

“Tắm.”

Origami, quay người nhìn lướt qua cậu, và chỉ nói đúng một chữ đó trước khi rời khỏi phòng khách.

“Hả…?”

Shidou bị bỏ mặc một mình trong phòng, sau một lúc đớ người ra, cậu cuối cùng cũng hiểu tình hình bây giờ, *hít hà*, và hít thở thật sâu. Và như thế, cậu lại ngả người ra.

“Ah—”

Shidou đặt tay lên ngực.

Tim cậu đang đập nhanh đến mức không tưởng.

Nhưng, cậu không thể cứ nằm ườn như thế. Ngay lập tức, sau vài giây, cậu bật người dậy.

“Phải rồi……….! Chẳng phải đây là một cơ hội tốt để tìm con rối sao?”

Vì vừa phải trải qua những cảm giác kích thích dồn dập, cậu suýt quên mục đích chính của ngày hôm nay, tìm con rối đó.

Đây quả là một chuyện bất ngờ—cơ hội nghìn năm có một.

“Nhưng tại sao cô ấy lại…….đột ngột đi tắm thế nhỉ?”

Cậu nghiêng đầu nghĩ, có thể là do cô đổ mồ hôi chăng?

……Nhưng, thiệt tình, không phải là cô ấy quá bất cẩn sao? Chỉ cần Shidou gan thêm một chút, thì cậu sẽ tranh thủ nhìn trộm phòng tắm của cô. Hồi nãy cũng như thế, nhưng cậu có cảm giác Origami không quan tâm lắm đến những chuyện như thế này.

“…….Nói gì thì nói, cũng nhờ vụ này mà giờ mình mới rảnh tay được.”

Shidou đứng thẳng dậy, và bắt đầu khám xét kỹ càng hơn so với lần liếc sơ trước.

“Những chỗ dễ nhìn nhất…không có.”

Cậu lẩm bẩm, và khi vẫn nhón gót đi, cậu kiểm tra những thứ ở giữa giá sách.

Thực tế thì, sẽ dễ dàng hơn nếu cậu cứ thế mà quăng hết đồ ra để mà tìm, giống như một tên trộm ý, nhưng mà……rõ ràng là ở đây thì không được rồi.

Việc quan trọng nhất lúc này là tìm ra con rối của Yoshino, nhưng cũng phải làm sao cho Origami càng ít biết về việc cậu đang làm càng tốt.

“……Có vẻ như, sẽ khó để tìm kiếm khi mà mình phải sắp xếp mọi thứ lại như thế này…”

Vì mọi thứ bên trong ngăn đó đã được sắp xếp một cách kỹ lưỡng, nên chỉ cần có một thay đổi nhỏ thì cô ấy cũng sẽ biết ngay.

Nhưng, nếu cậu cứ lưỡng lự mãi thì sẽ không làm gì được. Shidou cố gắng sắp xếp lại bằng tất cả khả năng của mình, và tiếp tục cuộc tìm kiếm.

“Hình như nó không có ở phòng khách…nghĩa là…”

Shidou đưa mắt nhìn vào nhà bếp – với một cái bàn ăn ngăn cách ở giữa.

Khả năng con rối ở trong đó khá là thấp, nhưng không có nghĩa là nó không thể trở thành một cái găng tay nhấc nồi. Sẽ tốt hơn nếu cậu nhìn sơ qua.

“Xem nào…?”

Khi bước vào nhà bếp, cậu bắt đầu tìm kiếm một cách có hệ thống, từ cái tủ chạn cho đến dưới bồn rửa tay, cậu đều kiểm tra hết.

“Un…đây là?”

Cậu nheo mắt lại.

Trong cái thùng rác đặt ở góc sâu nhất của nhà bếp, cậu phát hiện ra một số cái chai rỗng.

“Cái này là cái gì đây…?”

Cậu nghiêng đầu, và lấy nó ra.

“Rắn Viber Đỏ - Uống phát chết ngay.”

“Yêu tinh ‘mũi đen khổng lồ’.”

“Tinh chất ba ba 1000.”

“Suối nguồn năng lượng.”

Vân vân và mây mây…

Nó là một đống nước tăng lực cao cấp, phải tốn không biết bao nhiêu là tiền mới có thể mua được.

Có nhìn kiểu gì đi chăng nữa, thì đây không phải là thứ mà một nữ sinh trung học dùng để bổ sung dinh dưỡng được.

Shidou gãi gãi má.

…Ừm, cậu đang nghĩ, mặc dù khó có khả năng này, nhưng nếu đổ đống này vào một cái ấm rồi đun lên, thì nó có thể tạo ra một thứ nước có vị khá là gắt. Và nếu nó “vô tình” được đưa cho một người đàn ông uống, thì không chỉ toàn thân người đó sẽ bừng sáng và kích động như siêu Saiy*beep*, mà phần dưới cũng sẽ đỏ lên vì nóng cho mà xem.

“Ư-Ừm, tò mò về khẩu vị riêng tư của người khác là không tốt.”

Mà, dù gì việc lục soát nhà của con gái cũng đã là một sự xâm phạm riêng tư khá là lớn, nên lời tự bào chữa của Shidou nghe chẳng thuyết phục chút nào.

“Vậy là, nó không có ở nhà bếp. Tiếp theo là—”

Shidou quăng những cái chai rỗng đó vào lại thùng rác, hướng bước chân về phía phòng khách. Cậu nghĩ rằng, ở giữa hành lang, khi cậu bước vào nhà, trước khi vào phòng khách, có một, và là cánh cửa duy nhất còn sót lại.

15 phút đã trôi qua kể từ khi Origami đi tắm. Shidou cảm thấy mình cần phải nhanh chân hơn, cậu vội vã bước ra hành lang.

Và tiến thẳng đến cánh cửa cuối cùng—

“…Uh.”

Cậu dừng chân lại khi chỉ mới đi được nửa đường.

Trước cánh cửa cuối cùng đó, là cánh cửa thông với phòng tắm, và cậu có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi sen phát ra.

Nhịp tim vừa mới chậm lại một chút của cậu lại bắt đầu tăng vọt lên.

“…Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Cậu cố viết chữ [Nhân] lên tay ba lần, cậu tưởng tượng đầu Origami giống như củ khoai tây, và cậu cũng thử đếm các số nguyên tố để bình tĩnh lại.

…….Nói thật thì, có thằng nào bình tĩnh được không.

Không hiểu tại sao hôm nay con dã thú trong người Shidou đang chạy loạn cả lên. Nghiêm túc đấy, tại sao vậy nhỉ? Cái cảm giác giống như khi uống hàng tá các loại thuốc bổ thận tráng dương khác nhau.

Nếu cứ đứng đây mãi thì có khi cậu sẽ phạm tội mất.

Shidou ngay lập tức đặt tay lên nắm của còn lại, đẩy nó vào.

“………Đây là…phòng ngủ.”

Giường và tủ đồ được đặt ngay ngắn trong căn phòng rộng cỡ 6 tấm tatami này.

“………Unn?”

Và, ngay sau khi bước vào, Shidou khẽ bật giọng nghi ngờ khi nhìn xung quanh.

…Không hiểu tại sao, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Chỗ này nhỏ quá…? Không, đúng hơn là—

“Cô ấy ngủ trên một cái giường to thật.”

Phải. Không hiểu vì sao đó lại là một cái giường đôi. Vì thế, căn phòng bỗng trở nên nhỏ một cách kỳ lạ.

Và bí ẩn thay, cái giường này trông khá mới khi so sánh với những món đồ nội thất khác. Mới đến mức cậu cảm thấy như nó chỉ vừa được mua cách đây mấy hôm.

“Cô ấy mới mua cái này à…? Chắc không đâu, nhưng mà…”

Cậu đi lên đầu giường—và nghiêng đầu nhìn một lần nữa.

Giống như giường ngủ trong một khách sạn, trên tấm khăn trải giường ngay ngắn, có hai cái gối đặt kề bên nhau.

Hơn nửa, bao gối được thêu chữ [Không sao] ở mặt trên.

“………”

Cậu lật ngược nó lại.

Và chữ ở phía sau là [Tớ không ngại đâu].

Hai cái đó có gì khác nhau nhỉ?

“………”

Một sự im lặng kéo dài đến đáng sợ.

“R-Rồi………con rối ở đâu nhỉ…”

Dù có nghĩ đến nát óc thì Shidou vẫn không hiểu được chuyện này—vậy nên cậu không nghĩ thêm về nó.

Và--ở đằng kia.

“Ah.”

Shidou nhìn lên, khẽ rên rỉ.

Trên nóc tủ đồ ở góc đối diện, một cái bóng quen thuộc được cất giữ cẩn thận ở đó.

Một con rối thỏ với thiết kế giống các nhân vật trong truyện tranh—đó chính xác là đồ của Yoshino.

“Vậy là mày ở đây à…”

Giờ thì cậu đã có thể cứu được Yoshino. Cậu bước đến, hít một hơi thật sâu.

Nhưng khi cậu tiến lại gần cái tủ, ngay lập tức.

“………”

Cậu nghe thấy tiếng *cạch* phát ra từ bên ngoài phòng ngủ.

Đó không phải là tiếng mở của một cánh cửa bình thường. Nó nghe giống như tiếng cửa phòng tắm đang được mở ra hơn.

Có vẻ như Origami đã tắm xong.

“Tệ thật……”

Shidou nhanh chóng chụp lấy con rối trên nóc tủ, nhồi nó vào trong túi của mình; và nhón chân quay về phòng khách.

Đúng là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Shidou bước ra vừa kịp lúc. Cậu thở phào nhẹ nhõm Việc còn lại là cậu phải giữ thật kỹ nó, và rút lui an toàn.

…Tuy vậy, cái việc cuối cùng này… …cậu cảm thấy nó sẽ là một nhiệm vụ khó khăn, và hy vọng đây chỉ là tưởng tượng của cậu.

“Ah………phải rồi.”

Cậu chợt kêu lên, như đang nói với bản thân mình.

Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ quan trong nhất ở nhà Tobiichi.

Nhưng với Shidou, cậu còn có một nhiệm vụ của riêng mình.

Mọi thứ đều được Origami sắp đặt khi cậu được mời vào nhà, và cậu còn chưa có cơ hội chuyển chủ đề của buổi trò chuyện………nhưng có lẽ sẽ không còn cơ hội nào như thế này.

Cậu muốn nói với Origami – một lần nữa.

Về các Tinh linh.

Và như thế, cậu thôi không nghĩ ngợi gì nữa, và mở cửa phòng khách ra. Có vẻ như Origami đã quay lại

Shidou *ực*, nuốt nước bọt, nhìn về phía cô và nói.

“O-Origami này. Tớ muốn hỏi cậu về—”

Nhưng.

“Tớ…………hử!?”

Shidou hướng mắt nhìn Origami, và ánh mắt của cậu dừng ngay trên người cô.

Vẻ ngoài của Origami, trong phòng khách lúc này, không phải là bộ đồ hầu gái nữa—Cô ấy đang bán khỏa thân, với một cái khăn choàng lên người người.

Hơn nữa, vì cô ấy chỉ mới tắm xong, cái khăn tắm quấn sát khắp người cô, tôn lên những đường cong duyên dáng. Một tuyệt thế giai nhân đang ở đây.

“Wha, whawhawha………”

Cho dù đây có là nhà của Origami, nhưng đang có một vị khách ở đây, và khi vị khách đó là một chàng trai trạc tuổi cô, thì rõ ràng là, cái vẻ ngoài này cực kỳ bất bình thường.

“Gì thế?”

Nhưng Origami chỉ nói như thể đó là một chuyện hết sức bình thường, cô nghiêng đầu như tự hỏi tại sao Shidou lại đờ người ra như vậy

“……Ah, aah, cậu quên thay đồ rồi à? Ah, hahahaha………cậu vụng về thật đấy.”

Shidou cười khan như một cái máy không có dầu bôi trơn, và nhìn mông lung vào hư không.

“………”

Không những thế, Origami còn khẽ lại gần cậu—như lúc nãy, cô quỳ xuống, và cậu có thể cảm nhận hơi ấm của cô bên cạnh mình.

“—!?”

Shidou sững người, vai của cậu run lên; và cậu nhảy vọt ra khỏi chỗ Origami.

“……?”

Origami nghiêng đầu như muốn hỏi.

“Có chuyện gì à?”

“Có…, chuyện gì à…”

Vừa nói, Origami vừa từ từ thu ngắn khoảng cách lại.

Shidou cố gắng tập trung suy nghĩ trong vô vọng—và ngay lập tức lên tiếng.

“O-Origami! Ờ…— c-có điều này tớ muốn hỏi cậu!”

Origami dừng lại.

“Chuyện gì thế?”

“Ah……aah, ờờ…………”

Shidou gõ vào tai nghe để xác nhận lại một lần nữa.

Không nghe thấy gì. Hệ thống liên lạc đã bị ngắt.

Nếu là lúc này, thì dù cậu có nói gì đi chăng nữa, Kotori và những người khác cũng sẽ không nghe thấy.

Sau khi củng cố quyết tâm của mình, Shidou lên tiếng.

“Ừm………Origami. Cậu— ghét, Tinh linh………phải không?”

“………”

Cậu có cảm giác thái độ của Origami thay đổi khi cậu nói những lời đó

Cô khẽ nghiêng đầu, như nghi ngờ cậu vì cái chủ đề mà cậu vừa gợi lên.

“Sao cậu lại nói về cái này?”

Origami nhìn thẳng vào mắt Shidou, và hỏi.

Cũng không có gì khó hiểu. Thật tình thì, chuyện này không hợp lý chút nào cả. Cậu không thể liên lạc được với <Franxinus>, đồng nghĩa với việc cô ấy muốn tránh việc lộ bất kỳ thông tin nào cả; hình như cô ấy từng bị mắng vì đã làm dậy lên một số nghi ngờ.

Nhưng Shidou không thể chịu đựng chuyện này lâu hơn.

Về phần Origami. Vì Tinh linh mà cô ấy đã mất ba mẹ của mình—và giờ đây, cô đang chĩa móng vuốt của mình về phía Tinh linh.

“……………Không, ờ— về chuyện này. C-Cũng phải có những Tinh linh tốt chứ………đại loại thế.”

“Không thể nào.”

Cô phủ nhận điều đó, không do dự.

“Chỉ cần xuất hiện thì Tinh linh cũng đủ phá hủy thế giới này. Chỉ cần Tinh linh [Ở đây] cũng đủ để phá hủy thế giới này . Đó là tội ác. Đó là thảm họa. Bọn họ là kẻ thù của bất kỳ sinh vật nào.”

“Ca……Cái đó hơi—”

“—Mình, sẽ không quên.”

Lời của Shidou bị ngắt giữa chừng.

Nét mặt, và cả giọng nói của cô, không hề thay đổi, nhưng………không hiểu tại sao, cậu cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo toát ra từ người cô.

“5 năm trước, một Tinh linh đã cướp đi sinh mạng của bố mẹ mình.”

“5 năm…….trước?”

Shidou vô thức lặp lại, và Origami khẽ gật đầu, tiếp tục.

“5 năm trước, tại khu nhà phía Nam thành phố Tenguu, một vụ cháy lớn đã xảy ra.”

“Eh…?”

Shidou nhướn mày. Cậu cũng đã từng sống ở đó trước đây.

Trận hỏa hoạn đó đã thiêu rụi căn nhà cũ của cậu, căn nhà hiện là nơi mà cậu đã chuyển đến.

“Nguyên nhân thật sự đã bị giấu đi...nhưng ngọn lửa đó—là do một Tinh linh.”

“Cái……?”

Shidou mở to mắt, không nói nên lời.

“Một Tinh linh với những ngọn lửa cháy rực bao phủ xung quanh.Tinh linh đó—đã lấy đi tất cả của mình. Mình sẽ không tha thứ cho cô ta. Mình sẽ không để ai phải rơi vào hoàn cảnh như mình nữa.”

Mặc dù cô ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng Shidou cảm thấy giọng cô tràn đầy sự quyết tâm, Origami nắm chặt nắm tay lại.

“Và, dĩ nhiên—Yatogami Tohka cũng không là ngoại lệ.”

“Eh…?”

Tên của Tohka đột ngột xuất hiện, làm Shidou cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Lúc này cô ta...không được xác nhận là một Tinh linh. Nhưng, mình không thể chấp nhận sự tồn tại của cô ta.”

“………Nh-Nhưng Tohka lúc này không tạo ra được một trận không gian chấn nào, vì thế cô ấy đâu là một người hung dữ đâu. Vậy thì—lúc này cô ấy cũng đâu khác một người bình thường lắm đâu nhỉ?”

Nhưng, Origami lắc đầu, không một chút do dự.

“Đúng là sóng Tinh linh của cô ta đã biến mất. Nhưng, vì chúng ta vẫn chưa biết rõ nguyên nhân, chuẩn bị cho viễn cảnh tệ nhất có thể xảy ra là điều cần thiết.”

“………Ch-Chuyện này—”

Shidou trỏ nên do dự.

Origami nói đúng. Vì cô ấy không biết năng lượng của Tohka đã bị phong ấn nhờ năng lực của Shidou.

“Nhưng……đâu phải họ cố tình tạo ra không gian chấn đâu!? Dù vậy—”

“—?”

Origami nghiêng đầu tò mò khi nghe cậu nói.

“Sao...cậu biết được?”

“………À, không, cái này—”

Cậu đã nói quá nhiều. Mắt cậu cứ đảo qua đảo lại khi cố tìm một câu thoái thác thích hợp.

Nhưng, Origami nói tiếp với giọng đều đều.

“Đây cũng là một cơ hội tốt, mình cũng muốn hỏi cậu một số thứ đây.”

“G-Gì thế……?”

“Ngày 21 tháng Tư. Mình đã thấy cậu khi đang làm nhiệm vụ.”

“……Uh.”

Shidou cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe đến cái ngày đó.

Đó là ngày—là ngày mà Tohka đã lặng lẽ đến thế giới này.

Nghĩa là—đó cũng là ngày mà cậu phong ấn Linh năng của cô.

“Cậu là ai?”

Origami nói, mắt vẫn nhẹ nhàng nhìn Shidou.

“Không, ờ, cái này thì…”

Cậu không thể tiết lộ thông tin về ‘Ratatoskr’. Shidou bắt đầu thấy dao động—

“………”

Nhưng, cậu cắn chặt môi dưới để bình tĩnh lại.

“…Tobiichi. Có thể cậu sẽ không tin, nhưng—cậu có thể lắng nghe tớ, dù chỉ một chút thôi, được không?”

Origami nghiêng đầu về phía trước, không chút do dự.

“Un……ờ, cái này. Tớ không thể nói cụ thể được nhưng……thực tế thì, tớ đã gặp các Tinh linh khá nhiều lần— Không chỉ là Tohka………cả Yoshino nữa.”

“Yoshino?”

“Ahh—là Tinh linh mà cậu gọi là [Hermit] ấy.”

Mặc dù vẻ mặt của cô gần như không thay đổi, nhưng lúc mà Shidou nói câu đó, *hà*, cô có vẻ thở gấp hơn.

“Nguy hiểm lắm. Cậu nên dừng việc đó lại đi.”

Cô cảnh báo cậu, vẫn với cái giọng đều đều đó.

Nhưng Shidou chỉ lắc đầu.

“—Tobiichi. Cậu, có bao giờ thử nói chuyện với Yoshino……? Chắc là không. Vì cậu cũng còn không biết đến tên của em ấy mà.”

Cậu quay người lại, đối diện Origami, và tiếp tục.

“Xin cậu đấy. Dù chỉ một chút, dù chỉ một chút thôi. Nếu Yoshino xuất hiện, thử nói chuyện với em ấy đi—Như cậu nói, luôn có những Tinh linh độc ác ở ngoài kia. Nhưng, Tohka và Yoshino— Tớ không biết phải nói thế nào, nhưng…họ thật sự là...người tốt…! Đó là những cô gái rất tốt, tốt đến mức tớ nghĩ khó có thể kiếm được một ai tốt như thế trong cái xã hội này……!”

“………”

Origami không nói gì, vẫn bình tĩnh nhìn Shidou.

Im lặng. Nhưng cậu không cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo bí ẩn đó, thay vào đó là một tia nhìn bí ẩn khác.

“………”

--Ah, hiểu rồi. Shidou cuối cùng đã nhận ra.

Cậu biết Origami không có quyền đưa ra quyết định cho AST.

Nhưng dù vậy, cậu đã mạo hiểm tiết lộ thông tin chỉ để nói chuyện với Origami về vấn đề này—chỉ vì cậu cảm thấy mình phải làm như vậy.

Dĩ nhiên, lý do lớn nhất là để cứu Yoshino, nhưng đó không phải là lý do duy nhất.

Đó là, cậu có cảm giác mình đã hiểu được khi trực tiếp trải qua nó.

“Tớ—đã hiểu, tớ………”

Shidou nhìn thẳng vào mắt cô một lần nữa.

“Tớ……….tớ nghĩ mình muốn làm một điều gì đó cho Yoshino—tớ muốn cứu em ấy, và tớ cũng muốn cậu chấp nhận Tohka. Tuy vậy, tớ cũng muốn, không, tớ không muốn cậu, Tobiichi—phải, tớ không muốn cậu giết những con người…tốt bụng đó…!”

“………”

“Tớ biết, cậu là người tốt……! Mặc dù chỉ là một học sinh trung học, nhưng cậu đã chiến đấu để bảo vệ thế giới này! Đó không phải thứ mà ai cũng làm được. Tớ ngưỡng mộ cậu vì điều đó.”

Phải. Shidou không có quyền nói những chuyện Origami làm là sai.

Cô đã mất ba mẹ của mình 5 năm trước, vì một Tinh linh—và cô không muốn có nạn nhân nào giống như mình, cầm vũ khí lên để bảo vệ những người khác, đó là một cô gái đáng khâm phục.

Rõ ràng, những lời nói sáo rỗng của Shidou không thể nào thay đổi được điều đó.

Nhưng—

“Sao……sao mọi chuyện thành ra như vậy nhỉ…… Chẳng có ai—chẳng có ai xấu cả. Tohka, Yoshino, và ngay cả cậu, Tobiichi, tất cả các cậu đều là người tốt.”

“Chuyện này—”

Origami bắt đầu nói, sau khi nuốt nước bọt.

“Chuyện này, chúng ta không thể làm gì với nó cả.”

“……Uh.”

“Tạm thời thì, cậu đúng về việc [Hermit] không có ý định tấn công bọn mình—Nhưng, sự thật là, cô ta là Tinh linh. Như vậy thì vẫn có khả năng không gian chấn sẽ xảy ra. Chúng ta không thể lờ đi mối nguy hiểm đe dọa đến nhiều người chỉ vì cô gái đó.”

Một lập luận rất chính xác. Cả Kotori cũng nói như thế.

Chắc chắn rằng, người sai ở đây chính là Shidou.

Shidou nhìn xuống bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cậu nghiến răng để cố giấu đi cảm xúc của mình lúc này.

Trong đầu cậu, cậu hiểu những gì mà Origami nói. Nhưng dù có cố thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể chấp nhận được.

“—Còn một chuyện mà tớ muốn làm rõ.”

Origami nghiêng đầu tò mò khi nghe cậu nói.

“Nếu nhóm các cậu không thể tìm ra được Linh năng, như trong trường hợp của Tohka—thì sẽ không có lý do gì để tấn công các Tinh linh nữa, phải không?”

Phải. Đó chỉ là những suy nghĩ riêng trong đầu cậu. Mặc dù nó nghe rất vô lý.

--Nhưng, nhờ chuyện của Tohka mà cái sự vô lý ấy lại có khả năng trở thành hiện thực.

“………”

Origami im lặng một lúc lâu trước khi trả lời.

“Theo quan điểm của mình, thì mình không nghĩ vậy. Chỉ việc sóng năng lượng biến mất không thôi chưa đủ để bỏ qua các Tinh linh, điều đó rất nguy hiểm.”

“………Uh, nó có vẻ—”

“—Nhưng, với cấp trên, khi nào vẫn chưa xác định được sóng Tinh linh, họ mặc nhiên sẽ được xem là con người. Mình không thể tấn công họ chỉ với quyết định của riêng mình.”

“Ng-Nghĩa là?”

“Câu trả lời tích cực cho câu hỏi của cậu.”

Origami vẫn điềm tĩnh nói.

Shidou nuốt nước bọt, và nắm chặt tay lại.

“—Cảm ơn cậu. Như vậy là quá đủ rồi.”

“Mình hiểu.”

Origami chỉ đáp lại ngắn gọn.

“—Đó là lý do tại sao…cậu nói cậu muốn đến thăm vào hôm nay?”

Mí mắt của cô cụp xuống, một chút, chỉ một chút, khi nói thế.

Mặc dù giọng nói đều đều của cô vẫn không thay đổi, không hiểu tại sao cậu lại có cảm giác cô không được vui.

“Uh, không……k-không phải vậy đâu. Hôm nay tớ tới đây, là để trò chuyện với Tobiichi……”

Dĩ nhiên, cậu không thể nói về con rối, nên cậu quyết định bịa chuyện ra.

Vì hệ thống liên lạc đã không còn hoạt động được, nên Shidou mới phải tự mình đi tìm—Nếu như bình thường thì, nhiệm vụ của cậu là trò chuyện để đánh lạc hướng Origami và ngăn chặn bất kỳ sự nghi ngờ nào.

“………”

Khi Origami nghe cậu nói thế, bầu không khí khó chịu lúc nãy lập tức biến mất.

Và rồi, cô chậm rãi tiến sát lại gần cậu một lần nữa.

Nhưng, ngay lúc đó.

  • UUUUUUUUUUUUUUuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu—”

Tiếng báo động không gian chấn vang lên.

“B-Báo động…?”

“………”

Origami chợt im lặng. Cô hít một hơi trước khi đứng lên.

“Origami……?”

“—Di tản. Mau đến hầm trú ẩn đi.”

Origami chỉ nói thế trước khi phóng vụt ra hành lang

Shidou bị bỏ lại một mình, và đờ người ra một lúc lâu.

“…Đừng nói là, Yoshino—?”

Cậu nhướng mày nghe tiếng còi báo động kêu u u trong tai mình—và nắm chặt con rối đang ở trong túi.