Difference between revisions of "Higurashi (Viet):Onikakushi-hen Prologue"

From Baka-Tsuki
Jump to navigation Jump to search
Line 1: Line 1:
<p style="text-align:center">Xin đừng than khóc.<br>
+
<p style="text-align:center">Đừng than khóc nữa.
 
Dù thế giới không tha thứ cho ngươi, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi.<br>
 
Dù thế giới không tha thứ cho ngươi, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi.<br>
 
<br>
 
<br>
Xin đừng than khóc.<br>
+
Đừng than khóc nữa.<br>
 
Dù ngươi không tha thứ cho thế giới, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi.<br>
 
Dù ngươi không tha thứ cho thế giới, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi.<br>
 
<br>
 
<br>
Line 22: Line 22:
   
   
  +
Nếu có bị phanh xác, thì bị phanh nát thân thể ra có khi còn tốt hơn gấp vạn lần.
 
  +
Nếu có bị phanh xác, thì thà là bị phanh nát thân thể ra có khi còn tốt hơn gấp vạn lần.
   
 
Tôi đã tin nhỏ.
 
Tôi đã tin nhỏ.
Line 30: Line 31:
 
Ngay trong khoảnh khắc này, tôi vẫn đang tin.
 
Ngay trong khoảnh khắc này, tôi vẫn đang tin.
   
Thế nhưng... ... tôi mơ hồ nhận ra.
+
Thế nhưng... tôi mơ hồ nhận ra.
   
Chỉ là tôi không muốn đối mặt điều mà tôi muốn tin.
+
Chỉ là tôi không muốn đối mặt với điều mà tôi muốn tin.
  +
  +
Cứ như tự nhắc nhở chính mình, tôi nghẹn ngào trong cổ... thật nhảm nhí hết chịu nổi...
  +
  +
Nước mắt lại tuôn ra, làm gương mặt tôi thêm chèm nhẹp...
   
Cứ như tự nhắc nhở chính mình, tôi nghẹn ngào trong cổ... thật nhảm nhí hết chịu nổi... ... Nước mắt lại ứa ra, làm gương mặt tôi thêm chèm nhẹp...
 
   
   
 
Cái tiếng cứ lặp đi lặp lại như một cái máy ấy, cuối cùng cũng đã dừng lại. Yên tĩnh quá.
 
Cái tiếng cứ lặp đi lặp lại như một cái máy ấy, cuối cùng cũng đã dừng lại. Yên tĩnh quá.
   
Chỉ còn lại tiếng ve sầu... inh ỏi đến khó chịu.
+
Chỉ còn tiếng ve sầu... inh ỏi đến khó chịu.
   
Thế mà, ... tôi lại có cảm giác nghe thấy từ nhỏ ấy.
+
Thế mà,... tôi có cảm giác vẫn nghe thấy tiếng từ nhỏ.
   
 
...Không thể nào tôi nghe thấy được.
 
...Không thể nào tôi nghe thấy được.
   
Vì nhỏ đâu còn nói nữa.
+
Vì nhỏ đâu còn nói được nữa.
   
   
Chỉ còn tôi là kẻ đang khóc.
 
   
Nhỏ đâu không còn khóc nữa.
+
Chỉ còn kẻ đang khóc là tôi.
   
  +
Nhỏ cũng không thể khóc nữa.
Cả lúc miệng nhỏ lặp đi lặp lại thứ ấy, tôi cũng chẳng chút biểu hiện hay cảm xúc.
 
   
  +
Cả lúc miệng nhỏ lặp đi lặp lại điều ấy, tôi cũng chẳng chút biểu hiện hay cảm xúc gì.
Nhỏ đã không dành lệ cho tôi. Thì phần tôi... không lý nào tôi lại rơi nước mắt cho tụi nó.
 
   
  +
Nhỏ đã không khóc vì tôi. Thì phần tôi... không lý nào tôi lại rơi nước mắt cho mấy nhỏ.
Ấy vậy mà... lại khiến tôi đau đớn, mắt tôi đẫm ướt... là tại sao?
 
   
  +
Ấy vậy mà... vẫn khiến tôi đau đớn, mắt tôi đẫm ướt... là tại sao?
Dẫu nhỏ đã ra như thế nhưng vẫn không bị phanh nát, ... ...vì tôi vẫn muốn tin nhỏ.
 
   
  +
Dù nhỏ đã ra như thế nhưng không bị phanh nát,... vì tôi vẫn muốn tin nhỏ.
   
  +
Đủ rồi chăng?
 
  +
  +
Như vậy đã đủ chưa?
   
 
Một con người nữa bên trong tôi nhẹ nhàng lên tiếng...
 
Một con người nữa bên trong tôi nhẹ nhàng lên tiếng...
   
Dày xéo lòng mình thế quá đủ rồi. ...Đã bao lần tôi phân vân không biết có nên vứt bỏ nỗi đau đớn đó.
+
Dằn vặt mình thế quá đủ rồi. ...Đã bao lần tôi phân vân không biết có nên vứt bỏ nỗi đau đớn đó.
   
 
Nhưng chẳng phải... tôi đã cứng đầu không chịu vứt bỏ nó sao?
 
Nhưng chẳng phải... tôi đã cứng đầu không chịu vứt bỏ nó sao?
   
Nếu vứt nó đi... lòng tôi sẽ dễ chịu hơn... Dẫu biết như thế, nhưng tôi lại chọn đặt niềm tin nơi nhỏ ấy.
+
Nếu vứt nó đi... lòng tôi sẽ dễ chịu hơn... Dẫu biết như thế, nhưng tôi lại chọn đặt niềm tin nơi nhỏ.
   
Nỗi khổ tâm đầy cay đắng đó, chắc hẳn chỉ mình tôi hiểu, chỉ mình tôi có thể tưởng thưởng cho mình.
+
Nỗi khổ tâm đầy cay đắng đó, chắc hẳn chỉ mình tôi hiểu, chỉ mình tôi có thể tự cảm thông cho mình.
   
tôi ơi. ...Tôi đã làm những gì có thể. ... ...Tôi sẽ thừa nhận điều đó. Thế nên. ... ...Vui lên được rồi chứ... ...?
+
Này tôi ơi... Tôi đã làm những gì có thể... Tôi sẽ thừa nhận điều đó. Thế nên... vui lên được rồi chứ...?
   
Hơn nữa... ... ...Không phải tôi vứt bỏ nỗi đau.
+
Hơn nữa... Không phải tôi đang vứt bỏ nỗi đau.
   
Mà như đặt xuống một đóa hoa... Tôi để nó lại cùng nhỏ.
+
chỉ như đặt xuống một đóa hoa... Tôi để nó lại cùng nhỏ.
   
Vậy. ... ...Bình tâm lại nào... Tay phải tê dại cả rồi. ... ...Nhưng tôi vẫn ráng vung lên.
+
Vậy... Bình tâm lại nào... Tay phải tê dại cả rồi... Nhưng tôi vẫn cố gắng vung lên.
   
 
Một lần nữa thôi, tôi sẽ quên chúng.
 
Một lần nữa thôi, tôi sẽ quên chúng.
  +
   
   
Line 91: Line 98:
   
 
Thích những lúc nhỏ tỏ ra ngượng ngùng.
 
Thích những lúc nhỏ tỏ ra ngượng ngùng.
  +
   
   
 
Cú cuối rồi. Một khi vung cái này xuống, tôi sẽ quên hết thôi.
 
Cú cuối rồi. Một khi vung cái này xuống, tôi sẽ quên hết thôi.
   
Tặng em, ... ... ... ... ...bó hoa đầu tiên và cũng là cuối cùng từ tôi.
+
Tặng cậu,... ... ... bó hoa đầu tiên và cũng là cuối cùng từ tôi.
  +
   
   
 
Biết đâu chừng... tôi,
 
Biết đâu chừng... tôi,
  +
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... đã yêu cậu rồi.
   
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...đã yêu em rồi.
 
   
   
 
Nghĩ tới đó, tôi vung xuống lần cuối.
 
Nghĩ tới đó, tôi vung xuống lần cuối.
  +
...Đoạn, buông xuống giường cây chày sắt đang nhỏ những giọt màu đỏ tươi.
   
Đoạn, buông xuống giường cây chày sắt lỏ rỏ một màu đỏ tươi.
 
   
   

Revision as of 17:36, 28 December 2011

Đừng than khóc nữa. Dù thế giới không tha thứ cho ngươi, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi.

Đừng than khóc nữa.
Dù ngươi không tha thứ cho thế giới, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi.

Thế nên hãy cho ta biết.
Ngươi sẽ làm thế nào để tha thứ cho ta?




___________________________________Frederica Bernkastel





Bó hoa tặng người


Nếu có bị phanh xác, thì thà là bị phanh nát thân thể ra có khi còn tốt hơn gấp vạn lần.

Tôi đã tin nhỏ.

... ...Không, tôi vẫn tin nhỏ.

Ngay trong khoảnh khắc này, tôi vẫn đang tin.

Thế nhưng... tôi mơ hồ nhận ra.

Chỉ là tôi không muốn đối mặt với điều mà tôi muốn tin.

Cứ như tự nhắc nhở chính mình, tôi nghẹn ngào trong cổ... thật nhảm nhí hết chịu nổi...

Nước mắt lại tuôn ra, làm gương mặt tôi thêm chèm nhẹp...


Cái tiếng cứ lặp đi lặp lại như một cái máy ấy, cuối cùng cũng đã dừng lại. Yên tĩnh quá.

Chỉ còn tiếng ve sầu... inh ỏi đến khó chịu.

Thế mà,... tôi có cảm giác vẫn nghe thấy tiếng từ nhỏ.

...Không thể nào tôi nghe thấy được.

Vì nhỏ đâu còn nói được nữa.


Chỉ còn kẻ đang khóc là tôi.

Nhỏ cũng không thể khóc nữa.

Cả lúc miệng nhỏ lặp đi lặp lại điều ấy, tôi cũng chẳng chút biểu hiện hay cảm xúc gì.

Nhỏ đã không khóc vì tôi. Thì phần tôi... không lý nào tôi lại rơi nước mắt cho mấy nhỏ.

Ấy vậy mà... vẫn khiến tôi đau đớn, mắt tôi đẫm ướt... là tại sao?

Dù nhỏ đã ra như thế nhưng không bị phanh nát,... vì tôi vẫn muốn tin nhỏ.


Như vậy đã đủ chưa?

Một con người nữa bên trong tôi nhẹ nhàng lên tiếng...

Dằn vặt mình thế quá đủ rồi. ...Đã bao lần tôi phân vân không biết có nên vứt bỏ nỗi đau đớn đó.

Nhưng chẳng phải... tôi đã cứng đầu không chịu vứt bỏ nó sao?

Nếu vứt nó đi... lòng tôi sẽ dễ chịu hơn... Dẫu biết như thế, nhưng tôi lại chọn đặt niềm tin nơi nhỏ.

Nỗi khổ tâm đầy cay đắng đó, chắc hẳn chỉ mình tôi hiểu, chỉ mình tôi có thể tự cảm thông cho mình.

Này tôi ơi... Tôi đã làm những gì có thể... Tôi sẽ thừa nhận điều đó. Thế nên... vui lên được rồi chứ...?

Hơn nữa... Không phải là tôi đang vứt bỏ nỗi đau.

Mà chỉ như đặt xuống một đóa hoa... Tôi để nó lại cùng nhỏ.

Vậy... Bình tâm lại nào... Tay phải tê dại cả rồi... Nhưng tôi vẫn cố gắng vung lên.

Một lần nữa thôi, tôi sẽ quên chúng.


Tôi đã vui vì sự ân cần của nhỏ.

Vui vì nụ cười đáng yêu của nhỏ.

Tôi thích những lúc xoa đầu nhỏ.

Thích những lúc nhỏ tỏ ra ngượng ngùng.


Cú cuối rồi. Một khi vung cái này xuống, tôi sẽ quên hết thôi.

Tặng cậu,... ... ... bó hoa đầu tiên và cũng là cuối cùng từ tôi.


Biết đâu chừng... tôi, ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... đã yêu cậu rồi.


Nghĩ tới đó, tôi vung xuống lần cuối. ...Đoạn, buông xuống giường cây chày sắt đang nhỏ những giọt màu đỏ tươi.




Trang Chủ Xem tiếp: Onikakushi-hen - Hồi 01