Higurashi (Viet):Onikakushi-hen Chapter 02

From Baka-Tsuki
Revision as of 21:23, 15 November 2011 by WarriorKK (talk | contribs) (Created page with "<p style="font-size:1.5em">'''Ngày 12 tháng 6 (Chủ Nhật)'''</p> Và rồi, ngày Chủ Nhật. Tôi nhập nhóm với mấy nhỏ, biết là có chuyện gì đó khôn...")
(diff) ← Older revision | Latest revision (diff) | Newer revision → (diff)
Jump to navigation Jump to search

Ngày 12 tháng 6 (Chủ Nhật)


Và rồi, ngày Chủ Nhật. Tôi nhập nhóm với mấy nhỏ, biết là có chuyện gì đó không phải để đùa đã xảy ra.

Kết cục là, Rena thật đã làm cơm hộp mang theo. Lại còn siêu đại khổng lồ nữa chứ!

"Kei-chan, thấy Rena không, có vẻ như cậu ấy đã rất háo hức!?"

"Đâ-, đâu phải tại tui xúi...! Đúng là tui có nói vụ cơm hộp, nhưng cái đó, là thuận miệng nói ra mà. Giỡn tí thôi chứ bộ..."

"...Kh-, không, ...không nghiêm trọng thế đâu... đừng bận tâm... ...nhé~ Ha, hau~!"

"Hình như từ tối qua đến sáng nay, cậu ấy cứ sung thế đấy!? Cậu chịu trách nhiệm à nha? Phải ăn cho hết đấy!?"

"Bi-, biết rồi... Tui cũng là con trai mà. Trách nhiệm... tui chịu cho!"

"... ...Ơ, ... ...tr-, trách... trách nhiệm...!? Gì vậy nhỉ! Gì vậy nhỉ!"

Tôi và Mion từ từ quay đầu lại nhìn Rena, đoạn, tia mắt đổ vào cái túi xách trông có vẻ nặng nề.

Đố ai dám nghĩ, bên trong cái túi đồ sộ đó là mấy hộp cơm. ...Nhưng đó là Rena mà!

"... ...Khoảng hai ký... phải không ta?"

"Rena này, cậu có hò dô ta lúc vác hành lý mà. ... ...Năm ký."

"...Hơ-, hơn nhiều! Keiichi-kun là con trai mà! Nên chắc cậu ấy sẽ ăn thật no... thành ra nhiều... lắm~ ... ...Ahaha... Ta đi nào! ...Hò dô ta!"

Nhìn cái cách Rena xách chúng lên, hoàn toàn không dám nghĩ bên trong là hộp cơm.

"...Đính chính. Tui cũng năm ký..."

"Tui vác phụ cho. ...Nhưng cậu phải ăn hết nhé! Làm Rena buồn là tui không tha đâu đó!?"

Nỗ lực tôi có thể làm bây giờ, là ráng vận động được chút nào hay chút đó, để cho bụng thật đói

Có thể ăn hết mấy hộp cơm siêu đại khổng lồ hay không thì tính sau. Trước hết là cứ lo khởi hành cuộc tản bộ quanh Hinamizawa mà bọn tôi đã định ban đầu.


Hinamizawa là một ngôi làng heo hút, cách xa thế giới hiện đại, đây đó là những ngôi nhà kiểu cổ với mái dốc nghiêng. Cùng với với chúng là cột điện, ruộng lúa, núi và rừng. Càng được chỉ dẫn, tôi càng thấm thía nơi đây chẳng có gì khác ngoài một vùng đồng quê.

Thế nhưng, chính sự tầm thường, chẳng có gì đó lại là cái hay của Hinamizawa. ...Mọi thứ cứ thong dong, không việc gì phải vội vã. Đó là điều tôi học được chỉ nhờ hai ngày quay về thành phố.

Ở thành phố trước, tôi nào được bạn bè rủ đi dạo thế này.

Sự quan tâm của mấy nhỏ dành cho một người chưa thể hòa nhập với Hinamizawa như tôi, thật khiến tôi ấm lòng.

"A, chào bác."

"Chào cháu. Ô, cháu đây... ...chắc là... Maebara-kun phải không nhở?"

Hinamizawa có heo hút bao nhiêu chăng nữa, nhưng vẫn có thể chạm mặt nhiều người dân làng khi đi đường. Rena với Mion hễ gặp là chào họ. Có vẻ như, ai cũng biết mặt nhau. ...Hơn nữa, những người gặp dọc đường đó đều biết tên tôi.

"Sao tui thành người nổi tiếng vầy nè!?"

Từ nãy giờ là ba người rồi, cả ba đều đáp lại ngay với tên của tôi, hỏi sao tôi không thắc mắc cho được.

"Ahaha, nghe tội ghê nhỉ. Hinamizawa có bao nhiêu người đâu, thành thử ai cũng biết mặt nhau cả."

"Tức là thế này. Nếu bắt gặp một người lạ đang đi trên đường, thì tự khắc mọi người sẽ biết đó là cậu con trai nhà Maebara-san mới dọn tới rồi."

"Ừa. Đúng như cậu ấy nói đó. Tớ đoán chuyện gia đình Keiichi-kun dọn tới đây có ghi trong bản thông báo gửi từng nhà nên cả làng đều biết."

...Không thể xem thường mấy ngôi làng heo hút.

Lần sau tôi phải chú ý cách hành xử hơn nữa mới được. Lỡ như một hôm đang nghía tranh R-18 ở hiệu sách mà bị bắt gặp, đảm bảo là trong nháy mắt tin tức sẽ lan truyền bằng bản thông báo. Hôm sau cả làng từ trên xuống dưới sẽ liệt tôi vào loại dâm đãng cho coi...!! Hinamizawa, quả đáng sợ...!

Nhưng điều khủng bố chưa dừng lại ở đó.

"Vậy, mấy bà có biết hết tên tuổi mấy người gặp dọc đường ban nãy không thế?"

"Tất nhiên là biết. Người đầu tiên tụi mình gặp là Takezou-san ở tiệm lốp xe Makino. Bác ấy thích cây kiểng và sáo tre đấy."

"Kế là Daisuke-kun, cậu con trai thứ ở cửa hàng tạp hóa. Anh ấy thích bắn súng và nuôi mộng làm siêu thiện xạ cấp A hay gì đó."

"Và, người vừa nãy là Miyo-san, y tá ở trạm xá Irie. Sở thích quan sát và chụp ảnh chim hoang dã..."

"... ...Nhớ cả tên họ mấy người đó cơ đấy... Cả thông tin cá nhân luôn á!?"

Nhớ mặt một người chưa chắc nhớ được cả tên người đó. Giới hạn của thành phố là ở chỗ đó. ...Tên tuổi thì không nói làm gì, mà đến cả sở thích hay thông tin cá nhân họ cũng biết... Tôi không khỏi kinh ngạc trước mối quan hệ sâu đậm vùng đồng quê.

Thấy tôi với bộ dạng đó, Rena và Mion nhìn nhau rồi cười khúc khích.

"Ôi dào. Nơi đây tình làng nghĩa xóm đâu có mỏng mểu như thành phố đâu."

"Nói nghe thử xem nào. Tui đây là ai?"

"Ahahaha. Cậu là Maebara Keichii-kun. Thích trêu chọc người khác nhưng thật ra là một người tốt bụng, rụt rè."

"Dọn đến đây đã được hai tuần. Sở thích là ngủ ngày. Gần đây, đã đổi sang quần mặc quần đùi... đúng không nào?"

"Đủ rồi đủ rồi!!"

"... ...Qu-, quần đùi... ..."

"Tui bảo đủ rồi mà!"

Sao cả chuyện tôi đi mua đồ lót ở thị trấn cũng bị lộ chứ!? Xem ra chẳng thể giấu giếm bất cứ điều gì ở nơi đây. A... quả đáng sợ... Hinamizawa!!